Chương 26

Thời Thanh gật đầu, vẫy tay chào Y Lai Ân.

Bóng lưng Alpha khuất dần trong gió, Thời Thanh ngẩn người một lúc, cho đến khi Y Trạch Nhĩ cúi người lên xe.

Trên mặt Y Trạch Nhĩ vẫn mang theo nụ cười không đạt đến đáy mắt: "Thật là trùng hợp, Tiểu Thời Ý."

Thời Thanh mím môi, dùng máy trợ nói chào hỏi đối phương.

"Thư giãn nào, anh trai bảo tôi bảo vệ cậu, tôi tự nhiên sẽ tận tâm tận lực." Giọng điệu đàn ông cặn bã của Y Trạch Nhĩ nghe quả thực rất dễ khiến Omega động lòng-- ngoại trừ Thời Thanh.

[Đều là anh em, Y Trạch Nhĩ hoàn toàn không dễ ở chung như Y Lai Ân.]

Y Trạch Nhĩ: ?

Omega nhỏ bé này đang nói chuyện viển vông gì vậy.

[Bây giờ anh ta phải đến hoàng cung với mình, vậy Nặc Á phải làm sao bây giờ? Chẳng phải sẽ có rất nhiều cơ hội để gặp Hoàng thái tử sao.]

[Không được rồi, vấn đề phải được giải quyết từ gốc rễ, không thể để Nặc Á gặp Hoàng thái tử, nếu không lỡ Hoàng thái tử thực sự giúp cậu ta đối phó với nhà Tạp Lạc Tư thì phải làm sao.]

Nụ cười của Y Trạch Nhĩ hơi khựng lại.

[Ừm, lát nữa mình nhất định phải theo sát Nặc Á! Không thể để cậu ta tìm được cơ hội đi ra vườn sau.]

[Hy vọng Quý Tùy và Lạc Uy Nhĩ có biết điều chút, đừng đến trước mặt mình gây chuyện.]

Nghe tiếng lẩm bẩm trong lòng Thời Thanh, ánh mắt Y Trạch Nhĩ lóe lên, như có điều suy nghĩ.

*

Nhìn bóng người đang bước tới từ lối vào vườn hoa, trên mặt Quý Tùy lại hiện lên nụ cười.

Cho dù danh tiếng không tốt, mỗi thành viên của gia tộc Tạp Lạc Tư vẫn luôn là sự tồn tại thu hút mọi ánh nhìn mỗi khi xuất hiện.

Là em trai của Nguyên soái Đế quốc, Y Trạch Nhĩ với vẻ ngoài xuất chúng và tính cách dịu dàng đa tình đã khiến vô số Omega trong thủ đô say mê.

Nhưng đồng thời họ cũng biết rõ, gả vào nhà Tạp Lạc Tư không phải là chuyện tốt đẹp gì.

Hơn nữa, cho đến nay vẫn chưa có ai nhận được sự ưu ái thực sự từ Y Trạch Nhĩ.

Vì vậy những Omega này đã có một nhận thức chung—– Y Trạch Nhĩ là của mọi người.

Đối với việc Y Trạch Nhĩ sẽ dẫn bạn nhảy nào tham dự, trước đó các Omega cũng bàn tán xôn xao.

Lúc này, họ nhìn Omega bên cạnh quý công tử tóc vàng—– ảnh của người đó đã được lan truyền vô số lần trên tinh võng.

Buổi vũ hội đầu tiên sau khi Thời Ý gả vào nhà Tạp Lạc Tư, vậy mà Thanatos chỉ để em trai dẫn người đến tham dự!

"Nhìn khoảng cách giữa Y Trạch Nhĩ và Thời Ý kìa, còn rộng hơn cả dải ngân hà."

"Chắc chắn là Thanatos... à không, chắc chắn là ý của ngài Y Lai Ân, ai lại muốn dẫn Omega kết hôn chính trị đến vũ hội chứ."

"Y Trạch Nhĩ thật đáng thương, cứ như vậy mà mất đi một bạn nhảy ưng ý."

"Lần đầu tiên gặp Thời Ý, đẹp thì có đẹp, nhưng trông có vẻ không được vui."

"Nói nhảm, nếu tôi gả vào nhà Tạp Lạc Tư, tôi còn ủ rũ hơn cậu ta."

Thời Thanh nghe những lời bàn tán xung quanh, cụp mắt xuống coi như gió thoảng bên tai.

[Hừ, mấy người mới ủ rũ, tôi đã sờ cơ bụng của Y Lai Ân rồi đấy, tôi không ủ rũ chút nào.]

Y Trạch Nhĩ: "... Xin lỗi tôi đi một lát."

Thời Thanh hoàn hồn, còn chưa kịp đáp lại, trong tầm mắt chỉ còn lại bóng lưng Y Trạch Nhĩ vội vã rời đi.

Cậu nhìn theo hướng đó, bóng dáng Nặc Á thoáng lóe lên rồi biến mất.

Xem ra đối phương nhân cơ hội chuồn mất rồi.

Thời Thanh cảm thấy Y Trạch Nhĩ có chút đáng thương, một lòng một dạ coi Nặc Á là ánh trăng sáng của mình, ngay cả trong vũ hội cũng bận tâm tìm kiếm bóng dáng đối phương.

Vì vậy, cậu không để ý đến việc Y Trạch Nhĩ bỏ mình lại một mình, dù sao Y Lai Ân cũng sẽ quay lại sớm thôi.

Thời Thanh tự động viên bản thân một lúc, giả vờ như không nhìn thấy những ánh mắt tò mò xung quanh.

"... Tiểu Ý."

Giọng nói dịu dàng lo lắng vang lên, Thời Thanh vội vàng ngẩng đầu, nở nụ cười.

Sau khi nhìn thấy Quý Tùy đứng sau mẹ mình, ở lúc mẹ cậu không thể phát hiện ra cậu lại cười trợn mắt xem thường một cái.

Mẹ Thời vội vàng bước tới nắm lấy tay cậu, nhìn cậu từ trên xuống dưới: "Con trai của mẹ, con sao rồi?"

Thời Thanh lấy máy trợ nói ra: "Mẹ, con, rất, tốt."

Mẹ Thời đương nhiên không tin, mắt đỏ hoe: "Con chịu khổ rồi."

Thời Thanh muốn nói con không chịu khổ, Y Lai Ân đối xử với con rất dịu dàng.

Nhưng còn chưa kịp bấm máy trợ nói, giọng nói giả tạo của Quý Tùy đã vang lên:

"Cô đừng lo, cháu thấy sắc mặt Tiểu Ý rất tốt, chắc là do bận quá nên không nhắn tin về nhà thôi."

Thời Thanh mặt không cảm xúc liếc mắt nhìn anh ta một cái.

Mẹ Thời lập tức càng thêm lo lắng: "Y Lai Ân đối xử với con tốt chứ? Con trai tội nghiệp của mẹ, nhà đó làm sao dễ ở chung..."

Bàn tay khẽ dùng sức, Thời Thanh nắm lấy cổ tay mẹ mình, mỉm cười lắc đầu.

Quý Tùy kinh hô: "Cô, cô hãy cẩn thận lời nói."

Mẹ Thời vội vàng ngậm miệng, nhìn Thời Thanh với đôi mắt ngấn lệ, sắc mặt cũng có chút tái nhợt.