Mấy ngày trước đã có một Omega nữ giỏi giang đến đo số đo cho Thời Thanh, sửa lại cho vừa với cậu.
Thời Thanh ngoan ngoãn để người hầu mặc quần áo cho mình như búp bê, muốn hỏi quản gia khi nào Y Lai Ân sẽ quay lại, nhưng máy trợ nói lại không ở bên cạnh.
Dường như quản gia đã nhìn ra ý tứ trong mắt cậu, mỉm cười nói: "Gia chủ đã xử lý xong công việc, đang trên đường trở về."
Thời Thanh cảm thấy rất vui, như vậy cậu có thể cùng Y Lai Ân vào cửa.
Thật hiếm khi cả nhà Tạp Lạc Tư đều đi dự vũ hội, quản gia cũng có chút vui mừng, đứng bên cạnh chỉ đạo người hầu nên đeo phụ kiện gì cho Thời Thanh.
Quần áo và phụ kiện của Omega luôn phải tinh xảo hơn một chút.
"Đúng đúng đúng, cái đó không thể quên."
Quản gia vỗ tay, lại có mấy người hầu bưng khay đi vào.
"Phu nhân, ngài xem thử thích cái nào?"
Mỗi khay đều là một chiếc vòng cổ chống cắn tinh xảo.
Thời Thanh theo bản năng sờ lên cổ.
Thực ra những năm nay gần như ngày nào cậu cũng đeo vòng cổ, cho dù chưa từng ra khỏi cửa.
Đó là quy định của ba cậu.
Nhưng vào ngày lên xe hoa, ba cậu lại kêu người tháo vòng cổ của cậu.
Người nhà họ Thời đôi khi có những giá trị quan rất đơn giản--
Họ cho rằng nếu Thời Thanh có thể bị Y Lai Ân đánh dấu, tốt nhất là đánh dấu vĩnh viễn, vậy thì đến ngày chân tướng việc thay thế kết hôn bị vạch trần, có lẽ còn có thể dựa vào dấu hiệu đó mà có thể xoay chuyển một chút.
Vì vậy sau khi đến nhà Tạp Lạc Tư, Thời Thanh chưa bao giờ đeo vòng cổ nữa.
Thấy cậu đứng im không nhúc nhích, quản gia tưởng là cậu không thích, vội vàng nói: "Đây đều là do gia chủ đích thân lựa chọn."
Mắt Thời Thanh sáng lên, tự động coi những chiếc vòng cổ này là quà Y Lai Ân tặng cậu.
Cậu nhìn thật lâu, do dự, chọn một chiếc cùng màu với bộ vest trắng của mình.
Người hầu đang định giúp cậu đeo lên, một bàn tay đã nhanh hơn một bước cầm lấy chiếc vòng cổ.
Thời Thanh nhìn thấy chiếc áo khoác quân phục của Alpha trong gương, kinh ngạc quay đầu lại.
Ngón tay hơi lạnh của Y Lai Ân lướt qua làn da cổ Thời Thanh, cài nút thắt của vòng cổ, lại cẩn thận điều chỉnh vị trí một chút.
Bàn tay cầm súng cầm kiếm ấy đang đeo cho Omega của mình món đồ trang sức có ý nghĩa đặc biệt với bạn đời.
Mặt Thời Thanh hơi nóng lên, khi cụp mắt xuống hàng mi run nhẹ.
"Rất đẹp."
Cậu nghe thấy Y Lai Ân nói.
Thời Thanh giống như chú cún con được khen ngợi, chạy đến cầm lấy máy trợ nói của mình, gửi cho Y Lai Ân một meme mèo con ngại ngùng.
Vì vậy, tất cả mọi người đều nhìn thấy đáy mắt lạnh lùng của vị gia chủ dần dần lộ ra ý cười dịu dàng.
Hắn vươn tay về phía Thời Thanh, Thời Thanh vội vàng khoác lấy cánh tay Alpha, cùng hắn đi ra ngoài.
*
Lan Thụy Tư đến nhà Tạp Lạc Tư đón Vưu Di An trước, khi nhìn thấy Nặc Á đi bên cạnh Vưu Di An, hắn ta sững người, vội vàng dời mắt.
Vưu Di An liếc nhìn hắn ta một cái, bước lên xe trước.
"Vưu Di, vị kia là?" Lan Thụy Tư vẫn giả vờ như không quen biết Nặc Á, "Cũng đi dự vũ hội với chúng ta sao, sao không lên xe?"
Vưu Di An dựa vào tay vịn, tay chống cằm, cười như không cười nói: "Đó là bạn nhảy của anh hai tôi, lên xe của cậu làm gì?"
Sắc mặt Lan Thụy Tư hơi thay đổi, cười gượng nói: "Tôi tưởng là bạn của cậu."
"Tôi có bao nhiêu bạn bè chẳng lẽ cậu còn không biết sao." Vẻ mặt Vưu Di An uể oải.
Lan Thụy Tư không dám tự chuốc lấy sự khó xử nữa, vội vàng ngậm miệng.
Ở một nơi khác, Y Lai Ân đã dẫn Thời Thanh đi rồi, Y Trạch Nhĩ lên chiếc xe cuối cùng.
Nặc Á do dự đứng tại chỗ, liền nghe thấy quý công tử trong xe lười biếng nói:
"Còn không lên xe, chờ tôi bế cậu lên sao?"
Nặc Á mím môi, cúi đầu lên xe.
Không gian trong xe rất rộng, nhưng cậu ta không dám ngồi cạnh Y Trạch Nhĩ, cúi người đi về phía hàng ghế sau.
Y Trạch Nhĩ chỉ nhướng mí mắt nhìn cậu ta một cái, không nói gì.
Alpha phong lưu này một khi đã thu hồi sự dịu dàng của mình, liền trở thành một người vô cùng lạnh lùng.
Nhưng Nặc Á không nghĩ ra lý do.
Mấy lần cậu ta muốn mở miệng nói chuyện với Y Trạch Nhĩ, nhưng nhìn vào mắt Alpha lại không còn dũng khí để mở lời.
Hôm nay là ngày trọng đại, Y Trạch Nhĩ theo lệ thường của gia tộc đã đeo rọ mõm.
Khác với kiểu dáng xương thú mà Y Lai Ân thường đeo, Y Trạch Nhĩ yêu thích kim loại màu bạc, món đồ trang trí bằng bạc tinh xảo phủ trên xương hàm trông giống như nửa chiếc mặt nạ máy móc hơn.
Cảm giác máy móc lạnh lẽo khiến đôi mắt vốn dịu dàng ấy trở nên đáng sợ.
Thực ra trong khoảng thời gian ngắn ngủi ở chung một năm trước, cậu ta đã phát hiện ra, Y Trạch Nhĩ không phải là người thực sự tốt tính.
Dường như anh ta luôn cười dịu dàng, ánh mắt cũng rất thâm tình.
Nhưng sâu trong đáy mắt anh ta, dường như lúc nào cũng chất chứa sự chán chường.
Chỉ có thể nói, dù sao Alpha này cũng mang họ Tạp Lạc Tư, trong người chảy dòng máu bị nguyền rủa đó.