Chương 23

Két một tiếng, Vưu Di An dừng xích đu lại.

Cậu ta nghiêng đầu nhìn về phía người ở đằng xa, đột nhiên vẫy tay với đối phương.

Nặc Á ngẩn người, vội vàng cúi đầu đi tới.

"Cậu chủ Vưu Di An, ngài có gì..."

"Cậu muốn vào hoàng cung sao?"

Lời nói của Nặc Á đột nhiên bị Vưu Di An cắt ngang, Nặc Á kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Dưới ánh trăng, trên gương mặt của thiếu niên tóc vàng nở ra nụ cười vô cùng vui vẻ, giống như nhìn thấy món đồ chơi cực kỳ thú vị.

"Cậu, muốn vào hoàng cung sao?"

Khoảnh khắc tiếp theo, mặt trăng ẩn vào trong mây.

Gương mặt của Vưu Di An chìm vào bóng tối, chỉ có đôi mắt màu lam nhạt dần dần chuyển sang màu đỏ, trong bóng tối lại càng thêm sáng rõ.

...

Thời Thanh không biết những góc khuất khác trong nhà Tạp Lạc Tư đang diễn ra chuyện gì.

Nhiệt độ trong phòng tắm dường như ngày càng tăng cao, cậu không thể ở lại lâu hơn nữa.

Nhưng nếu bước ra khỏi cửa phòng tắm, cậu sẽ phải đối mặt với việc ngủ chung giường lần thứ hai với Y Lai Ân.

Tất nhiên là cậu rất mong chờ điều đó, nhưng Thời Thanh vẫn cảm thấy hồi hộp.

Tuy nhiên, khi cậu cố lấy hết can đảm bước ra khỏi phòng tắm, trong phòng ngủ rộng lớn lại không thấy bóng dáng của Y Lai Ân.

... Đi đến phòng sách rồi sao?

Từ ban công vọng lại tiếng sột soạt, Thời Thanh bước tới kéo cửa ban công ra, bỗng nhiên sững người.

Đêm đầu tiên đến nhà Tạp Lạc Tư, dường như trong mơ cậu đã nhìn thấy một con Bạch Phượng tuyệt đẹp.

Và lúc này, nó lại xuất hiện.

Mặc dù ánh trăng bị mây che khuất, nhưng chiếc đuôi phượng trắng như tuyết vẫn tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Thần điểu to lớn nhưng xinh đẹp nghiêng người đứng trên ban công, đôi mắt màu vàng kim nhìn về phía Thời Thanh.

Thời Thanh còn chưa kịp phản ứng, Bạch Phượng đã chậm rãi bước tới, cúi đầu, cọ đầu vào trán cậu.

Trong nháy mắt, trái tim như bị thứ gì đó gõ nhẹ, có chút ngứa ngáy.

[Lại gặp nhau rồi, đây là thú cưng được nuôi trong nhà sao?]

[Trông rất giống phong cách của Y Lai Ân, đến cả thú cưng cũng có phong thái xinh đẹp như vậy.]

Thời Thanh duỗi tay sờ sờ đầu nó, Bạch Phượng lại cúi đầu dùng sức đẩy Thời Thanh vào phòng ngủ.

Vẻ mặt Thời Thanh hoang mang, bị Bạch Phượng đẩy đến tận mép giường, ngã dúi đầu vào gối.

Sau đó, nó lại ngậm chăn, đắp lên người Thời Thanh.

"??!!"

Thời Thanh ngơ ngác chớp chớp mắt, không biết tại sao mình lại ngoan ngoãn nghe lời một con chim như vậy.

Sau đó, cậu lựa chọn ra ngôn ngữ ký hiệu trong lúc không có máy hỗ trợ giọng nói ở bên cạnh.

-- "Mày đang bảo tao đi ngủ sao?"

Dường như Bạch Phượng hiểu được, bởi vì Thời Thanh nhìn thấy đầu nó gật nhẹ.

Thật thần kỳ.

Thời Thanh kinh ngạc mở to mắt, có chút nghi ngờ thực ra bản thân đã ngủ quên trong phòng tắm, lại mơ một giấc mơ nữa.

Bạch Phượng thấy cậu mở mắt, liền vỗ vỗ cánh.

Thời Thanh không biết nó muốn làm gì, vội vàng nhắm mắt lại.

Sau đó, cảm giác ấm áp áp vào gương mặt cậu, giống như bàn tay vuốt ve của mẹ khi còn nhỏ.

[Ấm áp quá...]

[Đến cả chim do Y Lai Ân nuôi cũng dịu dàng như anh ấy.]

[Muộn như vậy rồi, Y Lai Ân đi đâu bận việc sao? Mình không buồn ngủ, mình muốn đợi anh ấy về...]

Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng bộ lông của Bạch Phượng cọ vào mặt vừa mềm mại vừa ấm áp, Thời Thanh vẫn chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Lúc cậu không nhìn thấy, Bạch Phượng đã đứng rất lâu bên đầu giường.

Ánh trăng bên ngoài lạnh lẽo.

Cảnh đêm đẹp đẽ trong ngày này đối với nhà Tạp Lạc Tư lại là một sự tra tấn.

Dưới ánh trăng như vậy, Bạch Phượng chỉ có thể lặng lẽ đứng đó, với hình dạng mà không ai có thể nhận ra, ở bên cạnh Omega đang ngủ say.

Không biết qua bao lâu, nó mới nằm xuống tấm thảm bên mép giường, đầu gối lên thành giường, một bên cánh vẫn như chiếc chăn lông vũ ấm áp, nhẹ nhàng phủ lên người Thời Thanh.

*

Vài ngày sau, vũ hội hoàng thất được tổ chức mỗi quý chính thức bắt đầu.

Lần này, người được chú ý nhất, đương nhiên là vị nguyên soái của Đế quốc sẽ dẫn theo Omega của mình tham dự.

Trước đây, khi Thời Thanh xem mẹ mình tham dự vũ hội, đều là phải dậy từ sáng sớm, trang điểm ăn mặc đến tận trưa, cũng không kịp ăn trưa, phải đến hoàng cung thật sớm-- mặc dù vũ hội chính thức bắt đầu vào buổi tối, nhưng những buổi giao tiếp xã giao trước đó cũng rất cần thiết.

Nhưng hôm nay Y Lai Ân lại không để quản gia gọi Thời Thanh dậy sớm, thậm chí khi Thời Thanh thức dậy, Vưu Di An vẫn còn đang ngủ.

"Nhà Tạp Lạc Tư không cần những buổi xã giao vô nghĩa đó."

Những ngày này, bởi vì Y Lai Ân, ánh mắt quản gia nhìn Thời Thanh cũng ngày càng dịu dàng.

"Tuy nhiên, phu nhân cũng có thể thay lễ phục trước."

Người hầu bưng đồ nối đuôi nhau đi vào.

Vì thời gian gấp rút, lễ phục tham dự vũ hội của Thời Thanh không phải là đặt may riêng, nhưng cũng là bộ duy nhất có sẵn trong thủ đô, là bộ cậu đã chọn trong những bức ảnh Y Lai Ân gửi đến.