Vưu Di An trừng lớn mắt nhìn hành động của Y Lai Ân, nghi ngờ Thời Thanh có thể thật sự có công nghệ đen nào đó hay không.
Sĩ quan phụ tá A Nhĩ Lý Đức rất nhanh đã đến, cùng Y Lai Ân vào thư phòng nói chuyện.
Thời Thanh không có việc gì làm, ngồi trên bậc thang xem người máy làm vườn cắt tỉa bãi cỏ.
Vưu Di An cũng đang đi dạo trong vườn, Thời Thanh nhìn thấy cậu ta khoanh tay chỉ huy người máy, dáng vẻ tự phụ.
[Dáng dấp của Vưu Di An đúng là đẹp thật đó.]
Vưu Di An ở đằng xa nghe vậy thì khựng lại.
[Nếu mình nhớ không lầm, trong cốt truyện gốc, sau khi Vưu Di An dẫn Nặc Á đi dự vũ hội, Nặc Á sẽ nghĩ cách tiếp cận hoàng thái tử.]
[Sau đó, cậu ta sẽ mượn thế lực của hoàng thái tử để trả thù, còn khiến nhà Tạp Lạc Tư bị tổn thất nặng nề.]
[Thật kỳ lạ, tại sao trong câu chuyện này lại không có Y Lai Ân? Có Y Lai Ân ở đây, nhà Tạp Lạc Tư không thể nào dễ dàng bị đánh bại như vậy.]
[Nhưng mà với tư cách là nhân vật phản diện trong câu chuyện của Nặc Á, gia tộc đứng sau Vưu Di An quả thật đã phải trả một cái giá rất đắt.]
[Mà này, tại sao Nặc Á lại cho rằng nhà cậu ta bị phá sản là do nhà Tạp Lạc Tư hãm hại nhỉ?]
[Mấy năm nay cũng không thấy tin tức gì.]
Vưu Di An nghe tiếng lòng của Thời Thanh thì nhíu mày.
Nói đến kẻ thù, nhà bọn họ nhiều vô số kể.
Đừng nói là toàn bộ Đế quốc, chỉ riêng ở thủ đô, những gia tộc muốn đạp ngã nhà Tạp Lạc Tư vì lập trường khác nhau cũng không biết có bao nhiêu.
Những năm gần đây cũng có không ít gia tộc biến mất vì cục diện chính trị trong Đế quốc thay đổi.
Chỉ dựa vào chút manh mối này, rất khó xác định thân phận của Nặc Á.
[Có điều xem tình hình hiện tại, chắc là Vưu Di An sẽ không dẫn Nặc Á đi dự tiệc đâu nhỉ?]
Nghe đến đây, Vưu Di lại nảy ra ý muốn trêu chọc.
Để hoàng thái tử giúp đỡ trả thù? Có chút thú vị.
Cậu ta càng muốn xem thử Nặc Á sẽ làm như thế nào.
Khuôn mặt xinh đẹp của Vưu Di An nở nụ cười như ác ma nhỏ: "Mai Lý Khoa, chuẩn bị xe giúp tôi, tôi muốn đi chọn lễ phục."
"À đúng rồi, gọi Nặc Á đi cùng tôi."
*
Vưu Di An vừa đi không lâu, Y Lai Ân cũng bàn xong việc đi ra, cùng Thời Thanh đến Trung tâm hôn nhân.
Chiếc phi hành khí dừng ở bên ngoài trang viên, không phải chiếc mà bọn họ đã đi lúc nãy.
Y Lai Ân đứng ở cửa khoang, nghiêng người đưa tay về phía Thời Thanh.
Thời Thanh hơi giật mình, cẩn thận đặt tay mình vào tay Y Lai Ân.
Hôm nay Alpha mặc thường phục, áo khoác gió dài bằng vải nỉ màu xám đậm, bên trong là bộ vest cùng màu, không đeo đôi găng tay đen thường đeo trên tay.
Trên bản tin hiếm khi xuất hiện hình ảnh Y Lai Ân không mặc quân phục, bộ dạng này đối với Thời Thanh mà nói có hơi mới mẻ.
Được Y Lai Ân dìu lên phi hành khí, Thời Thanh muốn nói lời cảm ơn, nhưng lại phát hiện ra mình quên mang theo máy trợ nói.
Cậu lập tức sững người, từ sau khi bị câm, cậu gần như lúc nào cũng đeo máy trợ nói bên mình, hôm nay tại sao lại quên mất chứ.
Y Lai Ân cúi người bước vào, ngồi xuống bên cạnh Thời Thanh: "Sao vậy?"
Thời Thanh há miệng, theo bản năng muốn biểu đạt bằng ngôn ngữ ký hiệu, nhưng lại nhớ ra Y Lai Ân không hiểu, nhất thời vẻ mặt có hơi mất mát.
Sau đó, cậu lắc đầu, lại mỉm cười với Y Lai Ân.
[Thôi vậy, vẫn là đừng nên làm phiền Y Lai Ân.]
Nhưng không có máy trợ nói bên cạnh, Thời Thanh cảm thấy không an toàn lắm, nhất thời có hơi căng thẳng.
Ánh mắt Y Lai Ân dừng trên mặt Thời Thanh, đưa tay về phía cậu.
Thời Thanh không hiểu ý hắn, khó hiểu ngẩng đầu lên.
Y Lai Ân nói: "Tay."
Thời Thanh ngoan ngoãn đưa tay ra, tay Y Lai Ân áp sát vào tay cậu, vòng tay liên lạc trên cổ tay hai người chạm vào nhau, lóe sáng trong giây lát.
Sau đó, vòng tay của Thời Thanh phát ra giọng nữ máy móc:
[Bạn đã thêm bạn bè thành công, Y Lai Ân Tạp Lạc Tư.]
Lúc này Thời Thanh mới nhớ ra mình có thể dùng vòng tay để gửi tin nhắn.
Cậu vội vàng cúi đầu gửi cho Y Lai Ân một tin nhắn văn bản:
[Em quên mang theo máy trợ nói, không nói chuyện được, xin lỗi.]
"Chuyện này không cần xin lỗi." Đôi mắt vẫn luôn lạnh như băng của Y Lai Ân ánh lên nét dịu dàng: "Bảo Mai Lý Khoa đi lấy là được."
Nói xong, hắn thao tác vài cái trên màn hình điện tử của ghế ngồi, phi hành khí đổi hướng bay ngược trở lại.
Thời Thanh vội vàng gửi tin nhắn cho hắn: [Quá phiền toái.]
"Không sao." Y Lai Ân nói: "Bây giờ em là phu nhân của nhà Tạp Lạc Tư, em có thể làm bất cứ điều gì mình muốn."
Mắt Thời Thanh mở to hơn một chút.
Cậu đưa tay ra, chậm rãi làm ra vài động tác.
Khóe môi Y Lai Ân hiện lên ý cười nhàn nhạt: "Cái này tôi hiểu, là "cảm ơn" phải không?"