Chương 13

[Trời ạ, vừa rồi khoảng cách gần như vậy là thật sao? Đẹp trai quá đi đẹp trai quá đi đẹp trai quá đi...]

[Anh ấy đi tắm rồi, tắm xong chắc là sẽ không mặc kín mít như vậy đâu nhỉ, tin tức tố cũng sẽ không che giấu kỹ như vậy nữa đâu, hehe.]

[Không ngờ mình lại có một ngày ngồi trên giường đợi Y Lai Ân tắm xong đi ra thật, đây là chuyện tốt gì vậy trời, Hoàng đế Bệ hạ thật sự là người tốt.]

Không biết có phải nhiệt độ trong phòng tắm quá cao hay không, Y Lai Ân cảm thấy có hơi kỳ lạ.

Không còn cách nào khác, hắn đành phải bảo trí tuệ nhân tạo điều chỉnh nhiệt độ nước tắm thấp xuống một chút.

Thời Thanh cố gắng tỉnh ngủ không nhắm mắt lại, đợi một lúc lâu mới thấy Y Lai Ân từ phòng tắm đi ra.

Cậu cố gắng mở mắt nhìn, lập tức tỉnh táo hẳn.

Dưới ánh trăng, thân hình cao lớn của Alpha ẩn trong chiếc áo ngủ lụa màu đen, có lẽ vì dây thắt lưng buộc quá tuỳ ý nên cổ áo hơi mở rộng, khiến người ta vừa nhìn đã thấy ngay l*иg ngực vừa săn chắc vừa đẹp mắt.

Thời Thanh chớp chớp mắt, trong lòng đã bắt đầu gào thét.

"..." Thính giác vốn hơn người của Y Lai Ân chỉ cảm thấy mình sắp điếc đến nơi.

Thế mà Omega suýt chút nữa đã khiến hắn điếc tai lại không hề có biểu cảm gì trên mặt, dáng vẻ ôm gối ngồi đó thậm chí còn có hơi ngơ ngác.

Y Lai Ân kéo chiếc khăn tắm trên đầu xuống, đưa cho Thời Thanh: "Có lẽ, tôi có thể hưởng một chút quyền lợi hợp pháp?"

Mái tóc dài nửa khô nửa ướt của hắn rủ xuống vai, tóc mái ướt che khuất một phần đôi mắt, trông hiền hòa hơn ngày thường rất nhiều.

Nhưng đồng thời cũng toát lên một vẻ gợi cảm nguy hiểm.

Tim Thời Thanh đập thình thịch, trong đầu suy nghĩ mấy vòng mới hiểu được ý của Y Lai Ân.

Thật kỳ lạ, khoa học kỹ thuật phát triển đến ngày nay, tóc gội xong đã có hàng trăm cách hong khô nhanh chóng, vậy mà Y Lai Ân lại không dùng.

Thời Thanh nhận lấy khăn tắm, thấy Y Lai Ân ngồi xuống mép giường thì quỳ xuống phía sau hắn, cẩn thận lau tóc cho hắn.

[Tóc đẹp thật... Mượt quá.]

[Bình thường anh ấy mặc loại áo ngủ này sao? Đáng ghét, muốn mê hoặc bao nhiêu Omega đây! Nhưng chắc chỉ có mình mình được nhìn thấy hehe.]

[Vai rộng thật, khuôn mặt đẹp như vậy mà bên dưới còn có thêm thân hình hoàn mỹ, nữ thần thật là bất công mà.]

[Muốn sờ một cái quá, không biết giả vờ ngã là có thể thực hiện được không nhỉ?]

Y Lai Ân cúi đầu xuống để thuận tiện cho động tác của Thời Thanh, nghe tiếng lòng của Omega, khóe môi khẽ nhếch lên.

Thời Thanh nghĩ linh tinh một hồi lâu, mãi đến khi tóc Y Lai Ân đã khô được kha khá, mới luyến tiếc đưa khăn tắm lại cho hắn.

"Cảm ơn." Y Lai Ân đặt khăn tắm lên khay của người máy: "Ngủ thôi."

Thời Thanh vội vàng ôm gối lăn vào góc trong cùng, thấy Y Lai Ân đã nằm xuống bên cạnh, cậu cẩn thận dịch chuyển vị trí một chút, sau đó cầm lấy máy trợ nói trịnh trọng gõ từng chữ một:

"Chúc, ngủ, ngon, mong, nữ, thần, ban, giấc, mơ, đẹp, cho, ngài."

Đáp lại cậu cũng là một câu nói y hệt.

Tim Thời Thanh đập loạn xạ, hoàn toàn không có chút buồn ngủ nào.

Cậu nằm quay lưng về phía Y Lai Ân một lúc lâu, mãi đến khi vai phải có hơi ê ẩm mới cẩn thận xoay người lại.

Hơi thở của Y Lai Ân đều đều, chắc là đã ngủ rồi.

Thế là Thời Thanh lại cẩn thận dịch người qua một chút.

Y Lai Ân từ nhỏ đã học trường quân đội, không bao lâu đã lên chiến trường, có thể nói là lớn lên trong doanh trại quân đội, ngay cả khi ngủ cũng gần như không hề lơ là cảnh giác.

Lúc này hắn nằm thẳng, cơ thể theo nhịp thở hơi phập phồng.

[Chắc là ngủ rồi nhỉ?]

[Lén sờ cơ ngực một cái chắc là không sao đâu ha? Dù sao cả hai cũng đã là chồng chồng hợp pháp rồi mà.]

Thời Thanh rón rén giơ tay lên, rồi lại nhanh chóng rụt về.

[Thôi vậy, góc độ này khó quá, dễ bị phát hiện lắm.]

Đang nghĩ ngợi, Y Lai Ân đang ngủ bỗng nhiên xoay người, khuôn mặt điển trai cứ như vậy hướng về phía Thời Thanh, mà theo động tác của hắn, cổ áo choàng tắm rộng mở rơi xuống, lộ ra l*иg ngực săn chắc.

Thời Thanh nín thở, trừng lớn mắt nhìn Alpha đang ở gần mình hơn một chút, trong lòng có một người tí hon xấu xa bắt đầu nhảy múa.

Cuối cùng, dưới sự xúi giục của người tí hon xấu xa đó, Thời Thanh “gan to bằng trời” đưa tay ra.

Cảm nhận được một bàn tay mềm mại áp vào l*иg ngực mình, Y Lai Ân gần như đã dùng hết toàn bộ “công lực” của một vị nguyên soái Đế quốc mới có thể tiếp tục giả vờ ngủ.

Cũng may là bàn tay kia cũng rất nhanh đã rụt về.

[Được rồi được rồi, cơ ngực tuy tốt, nhưng không thể tham lam sờ mó.]

Thời Thanh bụm mặt lăn vào góc tường, úp mặt vào tường bình tĩnh một lúc, rồi lại nhẹ nhàng xoay người lại.

Đôi mắt cậu đã sớm thích ứng với bóng tối, từng chút một dùng ánh mắt phác họa đường nét trên khuôn mặt Y Lai Ân.