Chương 10

Anh cả của bọn họ, thống soái quân đoàn Ngân Hà, Thanatos của Đế quốc, mỗi lần trở về từ chiến trường đều là trực tiếp đến hoàng cung phục mệnh, phần lớn thời gian còn lại đều ở trong quân đội.

Nhà? Nhà đối với hắn chỉ là một khách sạn mà thôi.

Không, toà nhà lớn của Tạp Lạc Tư này, đối với mỗi người bọn họ mà nói cũng chỉ là một nơi ở mà thôi.

Y Lai Ân căn bản không để ý đến ánh mắt kỳ quái của các em trai, tháo rọ mõm ra, nghiêng đầu nhìn Thời Thanh.

"Đã ăn sáng chưa?"

Thời Thanh ngẩn người một lúc mới hiểu được hắn đang hỏi mình, vội vàng gật đầu, sau đó lại lắc đầu nguầy nguậy.

"Cùng nhau ăn chút gì đi." Y Lai Ân nói, "Nhà Tạp Lạc Tư không có quy củ cắt bữa sáng của Omega."

Lần này đến lượt quản gia lau mồ hôi, vội vàng dẫn mọi người đến nhà ăn.

Bữa sáng của bọn họ vốn dĩ đã bị gián đoạn bởi sự trở về của Y Lai Ân, Vưu Di An và Lâm Tái cũng chưa ăn no, liền đi theo.

Thật ra trước giờ bọn họ không thích ăn cơm cùng Y Lai Ân, thành viên trong nhà này ngoài kính trọng ra, còn có một chút sợ hãi đối với Y Lai Ân.

Nhưng ai bảo tiếng lòng của Thời Thanh quá mức khiến người ta tò mò chứ?

Ví dụ như lúc này, sau khi mọi người ngồi xuống chiếc bàn ăn dài, không ai nói gì, bầu không khí rất lạnh lẽo.

Còn Thời Thanh tiếp tục sự nghiệp dang dở của mình-- phết mứt lên bánh mì nướng. Trông cậu vẫn vô cảm, cúi đầu xuống rất tập trung, nhưng ai cũng có thể nhìn ra được bàn tay cầm thìa của cậu khẽ run rẩy, ánh mắt còn thỉnh thoảng len lén nhìn về phía Y Lai Ân.

[Quả nhiên sau khi tháo rọ mõm ra là phong cách đẹp trai hoàn toàn khác biệt.]

[Tóc dài quá, năm đó khi gặp nhau tóc anh ấy vẫn là tóc ngắn.]

[Sao Vưu Di An với Lâm Tái không nói gì hết vậy? Bầu không khí nghiêm túc quá.]

[Cảm giác mọi người đều hơi sợ Y Lai Ân, thật là, rõ ràng là người dịu dàng như vậy.]

Tay Y Lai Ân khựng lại, liếc mắt nhìn thấy Thời Thanh sau khi phết mứt xong thì chậm rãi ăn bánh mì nướng, ăn rất chậm, lúc cầm ly sữa bò lên cũng khựng lại một chút.

"Mai Lý Khoa." Y Lai Ân gọi quản gia, "Bắt đầu từ ngày mai, đổi hết sữa bò thành sữa yến mạch."

Vưu Di An lập tức nói: "Tại sao vậy? Em không thích uống sữa yến mạch."

Y Lai Ân lạnh nhạt liếc cậu ta một cái.

Vưu Di An không nói gì nữa, rụt cổ lại lẩm bẩm: "Anh cả cũng đâu có ở nhà ăn sáng mỗi ngày."

Lâm Tái ở bên cạnh như có điều suy nghĩ.

Thời gian của Y Lai Ân không nhiều, động tác ăn uống của hắn rất tao nhã nhưng tốc độ lại rất nhanh, không bao lâu sau đã đứng dậy chuẩn bị đến hoàng cung.

"Gia chủ." Lâm Tái vội vàng đứng dậy đi theo: "Em có thể đi cùng ngài không? Trên đường đi thả em ở Viện nghiên cứu là được."

[Ơ, lúc này Lâm Tái đã làm việc ở Viện nghiên cứu sinh vật rồi sao?]

Nghe thấy tên mình, bước chân Lâm Tái khựng lại.

[Vậy chẳng phải là sắp đến lúc cậu ấy tìm đường chết rồi sao...]

Câu nói này vừa thốt ra, ba anh em nhà Tạp Lạc Tư đều nhìn về phía Thời Thanh.

Thời Thanh vốn dĩ vẫn luôn lén nhìn Y Lai Ân, lúc này lập tức va thẳng vào ánh mắt của Alpha.

Tay cậu run lên, vội vàng cúi đầu xuống. Trông giống như bị ánh mắt của Y Lai Ân dọa sợ, trên thực tế thì —

[Chạm mắt rồi chạm mắt rồi, mắt của Y Lai Ân thật là đẹp!]

[Sắp đi rồi, mới gặp nhau chưa được bao lâu, không biết tối nay anh ấy có về không?]

[Anh ấy cũng không hỏi tại sao mình không nói gì, là không hề để ý sao.]

[Haiz... Nếu như có thể danh chính ngôn thuận làm Omega của Y Lai Ân thì tốt biết mấy.]

[Anh trai ơi là anh trai, anh tuyệt đối đừng có về nhen.]

"..." Lâm Tái nghe một hồi lâu, thậm chí nghi ngờ vừa rồi cậu ấy nghe thấy tên mình là ảo giác.

*

Trên phi hành khí, Lâm Tái không ngồi cạnh Y Lai Ân mà đi đến hàng ghế phía trước.

Cậu ấy do dự một hồi lâu, mắt thấy sắp đến Viện nghiên cứu rồi, cuối cùng vẫn nói với Y Lai Ân: "Gia chủ, lần trước ngài ra ngoài, em vẫn chưa kịp báo cáo về nghiên cứu gen mà em đã làm trước đó... "

Y Lai Ân bình tĩnh nhìn cậu ấy một cái: "Em cứ yên tâm làm đi, không cần lo lắng đến sự can thiệp từ bên ngoài."

"Em biết." Lâm Tái nói: "Nghiên cứu này của em, vốn dĩ đã không dám có hy vọng xa vời hoàng thất sẽ ủng hộ, em cũng biết nhà Tạp Lạc Tư sẽ bảo vệ em và thí nghiệm của em. Hôm nay em muốn nói là..."

Cậu ấy im lặng một lúc: "Như ngài đã dự đoán trước đó, nó không được suôn sẻ cho lắm, mặc dù em sẽ cố gắng hết sức để cứu vãn, nhưng theo tình hình hiện tại, em không lạc quan lắm về mục tiêu tạo ra loại thuốc gen liên quan trong vòng mười năm mà em đã đặt ra trước đó, ít nhất... là không kịp trước khi Vưu Di An lập gia đình."