Nhóc À, Đừng Vờ Nghiêm Túc Nữa!

7/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Đang Cập Nhật
Thể loại: Hiện đại, Xuyên vào một bộ tiểu thuyết ngôn tình,... Giới Thiệu: Thủy Mặc bên ngoài là một diễn viên - ca sĩ nổi tiếng khắp nơi với khuôn mặt thánh thiện và tài năng vượt bậc. Nhưng hiếm có  …
Xem Thêm

Chương 5: Piano Trắng
Bối Ngọc Huyền tức giận mắng thầm trong miệng vài câu. Cô quả thật không coi ngày ra đường mới gặp tên biếи ŧɦái như hắn. Chả lẽ trong cái thế giới này trai đẹp đều bất bình thường như thế sao? (Sak: Em xin thông báo cho chị là suy nghĩ của chị đúng quá còn gì... )

" Chị...chị nắm tay em...đau "

Bối Ngạo Huy có chút khó chịu nhìn đôi tay Bối Ngọc Huyền đang nắm lấy tay mình. Tuy cậu biết là chị cậu đang rất tức giận nhưng mà cậu đau thật nha.

" À...thật xin lỗi em chị vô ý quá. "

Bối Ngọc Huyền ngại ngùng rút tay ra, khuôn mặt đã hiện lên chút đỏ ửng. Cô xấu hổ quá đi mất không ngờ lại "giận cá chém thớt" lên em trai của mình thế.

" Em không có sao đâu mà. "

Bối Ngạo Huy nhìn vẻ mặt xấu hổ của Bối Ngọc Huyền không khỏi bật cười. Cậu chưa bao giờ thấy chị mình lại đáng yêu như lúc này.

Bối Ngọc Huyền cũng cười đáp lại Bối Ngạo Huy,sau đó liền kéo tay cậu đi nhanh về phía trước.

Đột nhiên ánh mắt của cô dừng lại ở một cửa hàng nhạc cụ, nhìn xuyên vào cửa kính mỏng cô nhìn thấy một chiếc piano màu trắng xinh đẹp. Ngay từ cái nhìn đầu tiên Bối Ngọc Huyền đã bị nó thu hút, như có một lực thôi thúc cô chạm vào nó.

Trước đây khi còn là Thủy Mặc, cô rất thích chơi đàn piano, đây chính là một trong những biệt tài của cô. Tiếng đàn của cô làm câu hồn bất cứ người nào nghe nó. Đây là một trong những nguyên nhân cô gọi là " Thiên Thần".

Cô đẩy cánh cửa nhỏ bước vào bên trong, nhìn xung quanh một chút sau đó liền đi về phía chiếc piano trắng. Chạm tay vào mặt gỗ trơn bóng của chiếc đàn cảm nhận sự lạnh giá từ nó khiến cô không kìm được hít một hơi thật sâu. Tay cô từ từ di chuyển đến phía phím đàn ấn một nốt, âm thanh của chiếc piano vang vọng lên.

" Tiểu thư có vẻ như cô rất thích chiếc đàn này. "

" Đúng vậy. "

Một giọng nói non nớt vang lên bên tai Bối Ngọc Huyền, cô theo quán tính đáp trả nhưng không quay đầu lại bởi vì cô đang bị cái đàn này thu hút nha.

" Chiếc đàn này tôi không bán chỉ tặng cho người có duyên với nó. "

Lần này cô thật sự bị khẩu khí của chủ nhân giọng nói này làm cho thu hút, giọng nói trẻ con nhưng lại mang theo khẩu khí lớn thế thật sự khiến cô tò mò. Cô quay đầu lại, đập vào mắt cô lại là một bóng dáng cao gầy của một người đàn ông. Lần này, Bối Ngọc Huyền lại không tự chủ được mở to đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, cô thật không hiểu hôm nay là ngày gì mà ra đường toàn gặp mỹ nam không vậy!

Bối Ngọc Huyền nhìn người đàn ông trước mặt, thân thể cao gầy nhưng không kém phần săn chắc bởi cô có thể nhìn thấy cơ bắp nổi lên sau lớp sao sơ mi trắng. Khuôn mặt trắng noãn như con gái, đôi mắt hẹp dài cùng với làn mi cong vυ"t, sống mũi cao, bạc môi mỏng nhếch lên một chút, mái tóc vàng rũ rũ xuống khuôn mặt yêu nghiệt. So với người đàn ông cô vừa gặp lúc này thì người đàn ông trước mặt cô thì có chút hao hoa giống nhau nhưng người đàn ông đang đứng trước mặt cô thì lại mang vẻ yêu nghiệt hơn.

" Người có duyên... "

Cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông trước mặt sau đó liền hỏi lại.

" Chỉ cần tiểu thư đây có thể đàn một bản nhạc làm tôi hài lòng thì tôi sẽ tặng cây đàn này cho tiểu thư. "

" Cái này là anh nói đó. "

Bối Ngọc Huyền tinh nghịch nói sau đó ngồi vào chỗ cây đàn những ngón tay trắng noãn lướt nhẹ trên phím đàn.

" Chị...khi nào thì chị biết đánh đàn vậy? "

Bối Ngạo Huy không nén được tò mò hỏi. Sống với nhau 10 năm nay Bối Ngạo Huy được nhiên biết rõ việc Bối Ngọc Huyền chưa từng chơi nhạc cụ.

Bối Ngọc Huyền chỉ cười nhẹ đưa một ngón tay lên môi làm động tác yên lặng sau đó cô quay sang cây đàn nhắm mắt lại. Từng âm thanh dịu nhẹ phát ra, không gian bỗng nhiên trở nên thay đổi, âm nhạc từ cây đàn lan tỏa khắp không gian giống như chúng ta đang được ở trên một toa tàu chuyển động từ nơi này đến nơi khác. Mãi cho đến khi tiếng đàn dừng lại...

" Này...này... "

Bối Ngọc Huyền ngơ ngác nhìn hai bước tượng sống trước mặt kêu lên vài tiếng. Cô biết là tiếng đàn của cô có khả năng câu hồn mọi người nhưng có cần phải biểu hiện ra như thế không.

" Oa...chị khi nào đánh đàn hay đến thế vậy. "

Bối Ngạo Huy là người đầu tiên phản ứng trước, đôi mắt cậu nhìn cô sáng rực lên như muốn nhào vào ôm lấy cô.

" Tiểu thư tôi không ngờ cô lại có tài nghê cao đến thế. "

" Được rồi vậy anh có thể bán cây đàn này lại cho tôi được không. "

Bối Ngọc Huyền đứng dậy nhìn người đàn ông trước mặt cô tươi cười nói.

" Tất nhiên rồi. Cô cho tôi địa chỉ nhà tôi sẽ mang đến cho cô. Còn nữa tôi tên là Lãnh Nguyệt, không biết tôi có thể biết tên tiểu thư không. "

Người đàn ông tên Lãnh Nguyệt kia cũng cười đáp lại cô sau đó đưa cô một mảnh giấy nhỏ.

" Tôi tên là Bối Ngọc Huyền. "

Cô cầm lấy tờ giấy ghi địa chỉ nhà mình cho Lãnh Nguyệt vừa ghi vừa nói. Sau đó liền tạm biệt Lãnh Nguyệt kéo Bối Ngạo Huy đi trở về.

Lãnh Nguyệt đứng khoanh tay nhìn hai bóng lưng một lớn một nhỏ bước ra khỏi cửa hàng, khóe môi nhếch lên thành một đường cong hoàn hảo. Anh thật sự bị thu hút bởi cô gái nhỏ kia, khuôn mặt mang theo nét ngây thơ nhưng lại không kém phần quyến rũ mê người. Hơn nữa tiếng đàn của cô rất đặc biệt, có mang một sức hút lớn, cuốn hút người nghe vào chính thế giới mà bản nhạc tạo ra.

" Điều tra ngay cho tôi cô gái tên Bối Ngọc Huyền"

Rút chiếc điện thoại trong túi ra ấn một dãy số quen thuộc, Lãnh Nguyệt đưa điện thoại lên tai sau đó lạnh nhạt nói. Giọng điệu khác xa một trời một vực lúc Bối Ngọc Huyền còn ở đây.

" Anh tư...em đến rồi! "

....

Thêm Bình Luận