Chương 8: Làm bạn

Ngày thường ở Diệp gia, chỉ cần Diệp Lan Đình muốn có gì, chỉ cần phân phó một tiếng liền có người đưa tới tận cửa, cho nên bình thường hắn rất ít khi mang đồ vật trở về nhà.

Thời điểm Diệp Tư Không nhìn thấy Diệp Lan Đình cầm theo hai túi đựng đồ lớn liền lộ ra biểu tình vô cùng khoa trương: “Sáng nay mặt trời mọc hướng tây sao? Cư nhiên hôm nay em lại thấy anh lại mang đồ vật trở về nhà?”

Tâm trạng Diệp Lan Đình đang vô cùng buồn bực, hắn trầm mặc quay vào phòng, coi như không nghe thấy mấy lời Diệp Tư Không vừa nói.

Diệp Tư Không bị hành vi của hắn hấp dẫn lực chú ý, nhất thời cũng không nhận ra tâm tình anh trai mình.

Đồ trong túi đều bị vứt trên ghế sô pha, Diệp Tư Không lập tức đứng lên, cậu ta tò mở mở hết bịch đồ ra, toàn bộ bên trong đều là sữa bột dành cho trẻ em cùng vài đồ vật cho phụ nữ có thai.

Diệp Tư Không: “!”

Cậu cầm một hộp sữa bột tới trước cửa phòng Diệp lan Đình nói: “Không phải anh làm con gái người ta có thai đi?”

Diệp Lan Đình chuẩn bị lên tới lầu ba khựng lại, hắn trầm mặc một lúc lâu mới mở miệng nói: “Không có.”

Diệp Tư Không nghe hắn nói vậy liền tin, dù sao loại chuyện này cũng không cần gạt người: “Vậy sữa bột này anh tính mua cho ai?”

“Mua cho cậu.” Diệp Lan Đình thuận miệng nói, sau đó nhanh chóng vào phòng ngủ.

Diệp Tư Không dưới lầu sờ sờ cằm, đánh chết cậu cũng không tin, chưa nói người này từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng mua đồ cho cậu, sữa bột này cũng không phải thứ nam nhân mét tám như cậu có thể ăn nha.

Diệp Tư Không đặt sữa lên bàn, lại ngồi trở lại trên sô pha trầm tư.

Sữa bột nhất định không phải mua cho người trong nhà, dù sao chỗ bọn họ ở cũng không có phụ nữ mang thai.

Còn có một đống đồ ăn vặt này, ngày thường trong nhà căn bản cũng chưa từng xuất hiện.

Như vậy kết quả chỉ có một, Diệp Lan Đình mua cho người khác.

Diệp Tư Không nhớ tới thời điểm anh trai mình trở về, nhìn qua tâm tình có vẻ không tốt lắm.

Mua đồ vật lại không đưa cho người ta, tâm tình còn không tốt…

Diệp Tư Không rốt cuộc cũng minh bạch.

Anh trai cậu coi trọng phụ nữ đã có chồng, nhưng người ta lại không thấy được hắn, cũng không thể nhận đồ vật hắn tặng!

Diệp Tư Không mắt nhìn trên lầu, hiếm khi sinh ra đồng tình với anh trai mình.

Lần đầu tiên động tâm, kết quả đối tượng cư nhiên lại là phụ nữ đã có chồng, còn có cái gì thảm hại hơn cái này?

Phụ nữ đã có chồng – Ôn Điềm đang ăn cơm chiều, Độ Tây ngồi kế bên, thấy cánh gà trong tay cô gặm gần hết liền gắp thêm cho cô.

Thời điểm hai người ăn cơm xong, Ôn Điềm đi rửa sạch ngón tay bóng nhẫy của mình, Độ Tây thì đi thu dọn chén đũa.

Chờ anh bưng bát đũa vào phòng bếp, cô đã rửa tay sạch sẽ: “Chồng ơi, anh vất vả rồi.”

Ôn Điềm tự thấy mình quá quá hạnh phúc, vô luận là trước kia hay bây giờ, công việc trong nhà đều chưa từng tới tay cô.

Bất quá vì không để chính mình có vẻ quá lười, ngẫu nhiên cô cũng động tay chân làm một số việc lặt vặt.

Nhưng từ sau khi mang thai liền có lý do để lười nhác, căn bản cô cũng không có cơ hội động thủ.

“Ngày mai em đi khám thai phải không?”

Ôn Điềm đang ngâm chân ở một bên, Độ Tây đột nhiên hỏi.

Cô nhanh tay cầm lấy di động, mở phần ghi chú trong app ra: “Ân, là ngày mai, anh không nói chút nữa em đã quên.”

“Ngày mai anh có việc phải ra ngoài, đại khái sẽ mất hai ngày.” Độ Tây nói: “Vẫn nên hoãn khám thai lại, chờ anh trở về sẽ đi cùng em.”

Ôn Điềm nghe được Độ Tây muốn đi công tác, trong lòng vô cùng không nỡ, ngoài mặt lại nói : “Không sao, tự em cũng có thể đi được.”

Từ khi mang thai tới giờ, mỗi lần cô đi khám đều có Độ Tây đi cùng. Bất quá Ôn Điềm phát hiện, kỳ thực rất nhiều thai phụ đi khám đều không có chồng đi cùng.

Nhưng cô cũng biết, khẳng định mỗi người phụ nữ đều muốn chồng sẽ đi cùng mình, ví dụ như cô, trong miệng nói mình có thể tự đi, trong lòng lại vô cùng muốn Độ Tây bồi ở bên cạnh.

Chỉ là Độ Tây còn phải kiếm tiền nuôi gia đình, cô nên biểu hiện hiểu chuyện một chút.

“Anh biết em có thể tự đi, nhưng anh muốn ở bên cạnh.” Độ Tây bày ra vẻ mặt vô cùng tín nhiệm Ôn Điềm, trong lòng lại một chút cũng không yên tâm.

Cô vốn nhớ đường không tốt, ra ngoài bên cạnh lại không có ai, anh thật sự vô cùng lo lắng.

Ôn Điềm lập tức đáp: “Vậy được rồi, vốn dĩ em cũng muốn anh bên cạnh hơn.”

Độ Tây cười cười, vô cùng hưởng thụ trước sự thẳng thắn thành khẩn của cô.