Chương 1: Mang thai

Trên màn hình lớn đang trình chiếu bộ phim thần tượng thanh xuân vườn trường. Ôn Điềm mang thai sáu tháng ngồi trên sô pha vô cùng thoải mái, vừa xem TV vừa ăn hạch mai trong miệng.

Trên bàn trà đặt một chiếc giỏ, bên trong là đồ ăn vặt được sắp xếp vô cùng chỉnh tề, trong tay Ôn Điềm vẫn còn nửa bao xí muội.

Sau khi phun hạch mai đã bị ăn xong vào thùng rác, Ôn Điềm cầm gói ô mai trong tay, hai mắt lại không ngừng nhìn phương hướng phòng tắm.

Cánh cửa phòng tắm đang khép hờ, từ góc độ Ôn Điềm nhìn lại cũng chỉ có thể thấy một mặt tường, nhưng cô biết, người đàn ông của cô đang ở bên trong.

Ôn Điềm thu hồi ánh mắt, nhìn nhìn gói ô mai, trong miệng không ngừng nuốt nước miếng.

Cô có chút do dự nên tiếp tục ăn hay ngừng lại.

Hiện tại cô đã mang thai, không thể ăn uống tùy tiện giống trước đây, điều này thực sự không tốt cho bảo bảo.

Hơn nữa ăn nhiều hạch mai như vậy răng cô cũng không chịu nổi.

Nguyên nhân chính là vì như vậy, Độ Tây vô cùng nghiêm khắc khống chế lượng xí muội cô ăn.

Lần trước “không cẩn thận” ăn nhiều thêm mấy viên, sau đó còn cho rằng Độ Tây không phát hiện. Kết quả anh chỉ nhìn lướt qua gói xí muội còn thừa, cười như không cười nói: “Thiếu bốn viên, ngày mai không được ăn nữa.”

Quả thực lúc đấy Ôn Điềm chấn kinh rồi, không nghĩ tới Độ Tây còn đếm xem bên trong có bao nhiêu viên.

Dưới ánh mắt ác liệt của anh, Ôn Điềm thành thành thật thật thừa nhận sai lầm, sau đó cô bị trừng phạt vô cùng “hung hăng”.

Ánh mắt Ôn Điềm đột nhiên có chút mơ hồ, kỳ thật cái loại trừng phạt này còn khá tốt.

Nhưng nếu cô dám tái phạm một lần nữa, khẳng định Độ Tây sẽ biết cô muốn bị trừng phạt như vậy.

Này không được, tuy rằng nghĩ vậy nhưng cô tuyệt đối không được biểu hiện ra ngoài, rốt cuộc cô vẫn là tiểu cô nương rụt rè nha.

Ôn Điềm nhịn đau cất gói xí muội vào trong giỏ tre, ngay sau đó ánh mắt cô chạm phải thân ảnh cao lớn.

Là Độ Tây.

Lúc này anh đang cầm chậu rửa chân đi tới hướng Ôn Điềm đang ngồi.

Cô nhìn nhìn chậu nước trong tay anh, nhớ tới lúc trước từng nghe nói ngâm chân bằng thuốc bắc rất có lợi cho sức khỏe liền hưng phấn đặt mua không ít, cũng thầm hạ quyết tâm chờ hàng giao tới rồi, nhất định ngày nào cũng phải ngâm chân, tuyệt không bỏ dở giữa chừng.

Kết quả đồ tới tay, cô cũng chỉ kiên trì ngâm chân được mấy ngày.

Xét đến cùng một chữ, lười.

Thời điểm Ôn Điềm quyết tâm từ bỏ, Độ Tây không hé răng tự đi chuẩn bị nước ấm cùng thuốc bắc đặt dưới chân cô.

Cô chỉ cần nhấc chân là được, hoàn toàn không tốn công.

Đem hai chân trắng nõn nộn nộn để vào bên trong chậu, Ôn Điểm ngửa đầu nhìn Độ Tây, tươi cười ngọt ngào: “Cảm ơn chồng.”

Cho dù Độ Tây đã kiên trì giúp cô chuẩn bị đồ ngâm chân gần một năm, Ôn Điềm vẫn muốn nói một tiếng cảm ơn.

Dù cô có lười đến đâu, nhưng thời điểm được người khác giúp đỡ, vô luận tốt xấu thế nào cũng phải nói được lời đó, như vậy lần sau người ta mới có thể muốn tiếp tục giúp mình.

Độ Tây bị nụ cười của cô làm cho trái tim tê rần.

Thật đáng yêu.

Cho dù mỗi ngày đều có thể nhìn thấy người, trong lòng anh vẫn không thể bình tĩnh.

Cánh tay đem khăn lông che bắp chân lộ ra bên ngoài của cô, Độ Tây chống cánh tay ở bên sườn Ôn Điềm, đôi mắt đánh giá nhìn cô.

Ôn Điềm bị anh nhìn chằm chằm, trái tim trong ngừng đập bang bang không ngừng: “Sao lại nhìn em như vậy?”

Thật đúng muốn mệnh người nga.

Chồng của cô thật quá đẹp trai.

Cho dù đã yêu đương hai năm, lại trải qua cuộc sống sinh hoạt mỹ mãn sau khi kết hôn, Ôn Điềm vẫn tự nhận mình không có khả năng miễn dịch đối với mị lực của chồng, còn thường xuyên bị anh làm cho mặt đỏ tim đập.

“Nhìn khí sắc của em khá tốt.” Độ Tây nói, “Xem ra ngâm chân cũng có chút tác dụng.”

Ôn Điềm sờ sờ mặt, cũng không quan tâm có hiệu quả hay không, lúc này nhất định phải khen: “Đây là công lao của chồng em nha~ Không có anh cũng không có em của hôm nay.”

Độ Tây nhìn đôi môi hồng nhuận của cô, cổ họng căng thẳng.

Mặt anh kề sát vào, đặt một nụ hôn lên môi người đối diện.

Trong nháy mắt, nhiệt khí căng đầy trong não cô, theo bản năng hai cánh tay vòng qua cổ Độ Tây.

Miệng mở ra chủ động nghênh đón Độ Tây tiến vào.

Một cánh tay của anh cũng vòng qua cổ cô.

Hai người ôm hôn nồng nhiệt, đầu lưỡi dây dưa lẫn nhau.

Ôn Điềm khó kìm lỏng nổi mà rêи ɾỉ, đầu óc bắt đầu choáng váng, đầu lưỡi kiềm nộn nhiệt tình đáp lại sự cuồng dã của Độ Tây.

Độ Tây giảm bớt khí thế, thỉnh thoảng phối hợp theo cô.

Chờ hai người tách ra, cơ thể Ôn Điềm đã nhũn ra, bờ môi ửng đỏ sưng phồng không ngừng thở dốc, mặt cùng cổ cũng đỏ như có thể vắt ra máu.

Cánh tay anh còn quyến luyến sau cần cổ trắng ngần của cô, ánh mắt sâu thăm thẳm: “Có vẻ hôn một chút khí sắc em càng tốt hơn.”

Đôi mắt lấp lánh nước của cô nhìn anh, nhất thời không kịp phản ứng. Chờ tới khi tỉnh táo lại, trên mặt vọt tới một trận nhiệt ý, ánh mắt lơ đãng không nhìn Độ Tây, trong lòng lại nghĩ, cô cũng rất thích.

Không phải bởi vì có thể làm khí sắc hồng hào hơn, chủ yếu là nụ hôn này…

Độ Tây giúp Ôn Điềm đổ nước rửa chân, sau đó quay lại phòng bếp.

Trong phòng khách, Ôn Điềm chăm chú xem TV, tâm tư lại không đặt trên đó.

Cô cùng anh đã bao lâu không làm chuyện này kia?

Yên lặng tính tính, hẳn là được một tuần.

Ôn Điềm sờ sờ bụng căng phồng vượt mặt, trước khi mang thai trừ khi dì cả tới, bằng không căn bản buổi tối hai người cũng không có thời gian rảnh rỗi.

Lại nói tiếp, đứa nhỏ này tới kỳ thật cũng là chuyện ngoài ý muốn.

Ôn Điềm nhớ rõ, cô xác nhận quan hệ yêu đương cùng Độ Tây chưa được bao lâu đã lén ăn vụng trái cấm. Từ sau lần đó, hai người dù có muốn ngừng cũng không thể ngừng được.

Độ Tây vẫn luôn chú ý không để cô mang thai. Chỉ là đôi khi, yêu đương quá thường xuyên kịch liệt, dù có phòng hộ kỹ lưỡng cũng có thời điểm không cẩn thận.

Cũng may, cô kết hôn với Độ Tây được bốn tháng liền mang thai ngoài ý muốn.

Thời điểm Độ Tây mang một ly sữa bò cùng một quả táo được cắt tỉa vô cùng đẹp đẽ đi ra, Ôn Điểm lập tức điều chỉnh biểu tình trên mặt.

Tiểu cô nương rụt rè như cô tuyệt đối không thể biểu hiện ra dục cầu bất mãn.

Độ Tây đặt đồ lên bàn trà, chính mình ngồi xuống bên cạnh cô, sau đó thuần thục xiên một miếng táo đưa tới bên miệng cô.

Ôn Điềm bởi vì chưa được thỏa mãn nên có điểm thất thần, theo bản năng há to miệng, nhin như là muốn nuốt thẳng xuống, nhưng giây tiếp theo hàm răng lại cắn một ngụm lên miếng táo.

Trong lòng hô to nguy hiểm thật.

Thiếu chút nữa cô đã để lộ bộ mặt thật.

Trong lòng cô đang âm thầm cảm thấy may mắn, trong mắt anh lại lóe lên tia ý cười.

Ăn được hai miếng táo, Ôn Điềm trực tiếp bưng đĩa lên đưa tới Độ Tây: “Chồng ơi, anh cũng ăn đi.”

Anh ý tứ ăn một miếng nhỏ, còn lại đều đưa tới miệng cô.

Ôn Điềm nhìn cái đĩa không, thỏa mãn dựa người trên ghế sô pha, sau đó sờ sờ cái bụng trỏn tròn, cảm giác cuộc sống hiện tại của mình quả thực là vô cùng thần tiên.

Ở nhà mẹ đẻ, tuy rằng cô là con gái một, cha mẹ cũng vô cùng sủng ái, nhưng thật đúng là không có ai cắt tỉa quả táo đưa đến tận miệng, nhiều nhất mọi người cũng chỉ giúp cô rửa táo.

Sau khi gả cho Độ Tây, cuộc sống hôn nhân quá mức hạnh phúc.

Nếu đổi lại là người khác, đổi lại sẽ không có thói quen này. Nhưng đối với người lười như Ôn Điềm mà nói, chỉ cần không cần mình tự tay động thủ, chuyện gì cũng có thể thành thói quen.

Uống sữa bò xong, Độ Tây cầm cái đĩa không cùng ly nước vào phòng bếp.

Ôn Điềm ngáp một cái, bây giờ mới cảm thấy có chút mệt mỏi.

Cô híp mắt nhìn TV, chờ Độ Tây ra khỏi phòng bếp hai người liền cùng nhau trở về phòng.