- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Thanh Xuân
- Nhớ Ra Tên Tôi Chưa?
- Chương 75
Nhớ Ra Tên Tôi Chưa?
Chương 75
Sau hôm đó, Khương Dụ Mạn lại hỏi thăm Hải Tú mấy lần. Hải Tú cứ liên tục nói mọi chuyện bình thường, mẹ không cần lo. Thế nên sáng hôm thi đầu tiên, Hải Tú vẫn tỉnh dậy ở nhà Phong Phi.
Hai đứa vẫn tùy tiện nấu bữa sáng như thường, không có gì khác lạ cả. Ăn sáng xong thì Phong Phi kiểm tra lại lần cuối những dụng cụ và giấy tớ cần thiết cho buổi thi. Hải Tú hơi căng thẳng, Phong Phi bèn kể cho cậu nghe một câu chuyện cười, trêu chọc nói: “Cậu mà cũng lo hả?”
Hải Tú lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Tớ lo cho cậu… Không sao hết, cậu sẽ làm tốt mà.”
Phong Phi cười: “Tôi được chính cậu kèm cặp cho học, ôn tới ôn lui như vậy mà còn sợ tôi thi không được?”
Hải Tú thật sự muốn nhắc nhở Phong Phi rất nhiều việc, nhưng giờ phút này cậu không nhớ nổi cái gì cả, chỉ im lặng gật đầu: “Cậu không có vấn đề gì hết.”
Hắn búng trán cậu một cái, nhìn điện thoại nói: “Anh tôi sắp đến rồi, mang giày đi.”
Hải Tú đeo cặp lên, đi ra trước cửa thay giày, đột nhiên nhẹ giọng nói: “Dù thế nào đi nữa… Sau này tụi mình chắc chắn sẽ an ổn bên nhau, nên cậu đừng áp lực gì hết… Cứ phát huy như bình thường là được.”
Phong Phi ngầm hiểu ý cậu, cười đáp: “Ừ.”
Lúc hai đứa ra cửa thì Phong Hiên cũng vừa đến. Anh xuống xe, tháo mắt kính xuống nhìn hai đứa: “Mang đầy đủ đồ chưa?! Kiểm tra lại lần nữa đi.”
Hải Tú ngoan ngoãn kiểm tra lại, Phong Phi cười nói: “Có mình cậu nghe lời, kiểm tra mấy trăm lần rồi còn sợ quên gì nữa, lên xe thôi.”
Phong Hiên đeo kính râm lên, lái xe đi.
Phong Phi cứ lo Hải Tú bị căng thẳng, dọc đường đi liên tục gợi chuyện với cậu. Ngay trước mặt Phong Hiên nên Hải Tú không thể nào thoải mái được, nên toàn bộ hành trình gần như chỉ có Phong Phi nói, cậu chỉ ngồi gật đầu rồi lắc đầu. Phong Hiên bực bội vì Phong Phi nói quá nhiều: “Mày im tí được không? Lo ngồi ôn lại bài đi.”
“Kiến thức nó ở trong đầu, ôn gì nữa?” Hắn nhíu mày nói: “Anh không thể làm tròn trách nhiệm một người tài xế là im lặng ngồi lái à? Ảnh hưởng tâm trạng người ta rồi đó!”
Phong Hiên liếc hắn qua kính chiếu hậu một cái, cười lạnh nói: “Ồ, thật không ngờ mày cũng có tâm trạng.”
Phong Phi miễn cưỡng dựa lưng lên ghế, hậm hực nói: “Tinh thần của thí sinh sắp thi rất yếu đuối, còn rất nhạy cảm… Á ui da.”
Phong Hiên vừa phanh gấp lại. Phong Phi suýt chút nữa thì dập mặt. Hắn nhô đầu ra nhìn, thì ra là có người vừa chạy vượt qua xe của anh hắn. Phong Phi nhướn mày nói: “Điên à! Ngon thì hạ cửa xe xuống nói chuyện này, trên xe chúng tôi có thủ khoa đại học năm nay đấy biết không? Lỡ có chuyện gì mấy người đền nổi không?”
Phong Hiên bị hắn làm cho buồn nôn: “Thủ khoa? Aizz… Mày thi nhiều hơn người ta thì có chứ ở đó mà thủ khoa.”
Phong Phi cười nhạt: “Cám ơn anh, tôi nói Hải Tú.”
Hải Tú cúi gằm mặt, nhịn cười đến mức hai bả vai run lên. Cậu sợ anh Phong Hiên xấu hổ nên cố gắng giả điếc thật có tâm, một âm thanh cũng không phát ra.
Phong Hiên lúng túng ho khan một tiếng, nói lảng sang chuyện khác: “Hôm nay là ngày quan trọng, giật mình một lần là đủ rồi, đừng để ý nữa.”
Phong Phi gật đầu phụ họa một cái, dù sao thì an toàn vẫn là trên hết. Hắn quay sang nhìn Hải Tú, cố nhịn cười nói: “Cậu muốn đánh thế nào?”
Hải Tú cố gắng đè lại khóe miệng cứ nhếch lên, ngẩng đầu lắc nhẹ một cái. Phong Phi lại cố gắng nhéo eo cậu, Hải Tú nhịn không nổi nữa bật cười. Hắn biết trước mặt anh hắn cậu rất ngại nên cũng không làm khó cậu nữa, xích lại gần Hải Tú, nhỏ giọng nói chuyện với cậu
Qua kính chiếu hậu, Phong Hiên nhìn thấy hai đứa đang kề tai nói nhỏ thì nở nụ cười, rồi làm như không thấy.
—
Nhà Phong Phi không xa địa điểm thi nên tới nơi rất nhanh.
Vì tới khá sớm nên cửa vẫn chưa mở, Phong Hiên để hai đứa ngồi trên xe chờ còn mình thì xuống xe đi hỏi giờ giấc.
Cùng lúc đó, một chiếc xe màu trắng cũng lái vào con đường có địa điểm thi của Phong Phi và Hải Tú, tìm một chỗ đỗ xe rồi ngừng lại.
Trên xe, Khương Dụ Mạn tháo tai nghe điện thoại xuống, cầm điện thoại nói thêm vài câu thì cúp máy.
Cô nhìn con đường chật chội mà do dự không biết có nên xuống xe không, sợ Hải Tú đột nhiên thấy cô thì lại căng thẳng.
Xung quanh có rất nhiều phụ huynh đưa con đi thi. Trước đây Khương Dụ Mạn cảm thấy việc này rất ngốc, đến phiên mình rồi thì lại đứng ngồi không yên. Cuối cùng không thể ngồi trong văn phòng được nữa mà chạy đến đây, nhưng cô lại không cho Hải Tú biết, tránh cho cậu bị áp lực hoặc là lo lắng cô chờ bên ngoài sẽ mệt mỏi gì đó – như vậy thiệt nhiều hơn lợi rồi.
Cô nhìn đồng hồ, chuẩn bị đợi Hải Tú thi xong sẽ gọi cho cậu ngay. Gọi được thì tốt rồi, cô sẽ dẫn con trai và Phong Phi đi ăn trưa rồi chở hai đứa về nhà nghỉ ngơi, còn nếu như gọi không được… thì làm bộ không có ở đây là được.
Lại nói, nửa năm qua bệnh tình của Hải Tú tốt lên nhiều lắm.
Là nhờ có Phong Phi.
Điện thoại Khương Dụ Mạn lại vang lên, cô bắt máy, vì con đường này được chặn để phục vụ thi nên đầy rẫy tiếng la hét ồn ào, cô phải kéo cửa sổ xe lên để nghe rõ. Cửa kính chậm rãi được kéo lên, Khương Dụ Mạn theo bản năng nhìn ra ngoài, trong nháy mắt đơ cả người.
“Lát nữa tôi gọi lại.” Khương Dụ Mạn vội vàng cúp máy.
Cô chừa lại một kẽ hở trên cửa kính xe, kinh ngạc nhìn ra bên ngoài.
Bên kia đường là một chiếc xe, cửa sổ đang mở, Hải Tú đang ngồi cạnh cửa sửa sang lại cặp sách. Ngồi bên cạnh là Phong Phi đang đưa cho cậu một chai nước, Hải Tú lại mở nắp đưa cho hắn uống trước, Phong Phi uống xong một ngụm lại đưa cho Hải Tú uống. Hải Tú cầm lấy uống không chút khó chịu.
Chân mày Khương Dụ Mạn nhíu lại. Không hiểu tại sao – cô lại thấy bầu không khí này có chút kì lạ.
Đã rất nhiều lần cô thấy hai đứa ở chung một chỗ với nhau, nhưng lần này… hình như không giống.
Không đợi cô bình tĩnh lại, giây kế tiếp, động tác của Phong Phi đã khẳng định luôn nghi ngờ của cô.
Hắn nghiêng đầu, rất tự nhiên hôn đôi môi còn đọng nước của Hải Tú.
Trong lòng Khương Dụ Mạn ‘bộp’ một tiếng.
Cô tiếp tục nhìn chằm chằm chiếc xe kia, nhìn không chớp mắt, gần như hoài nghi mình vừa mới thấy ảo giác thôi.
Cô nhìn con trai mình chơi đùa với Phong Phi, nhìn Phong Phi kéo Hải Tú lại gần vừa cười vừa cưỡng hôn con trai mình, nhìn con trai xấu hổ nhưng trên mặt lại đầy ý cười, nhìn con trai ngoan ngoãn ngồi cạnh Phong Phi, tùy ý để hắn hôn rồi sờ soạng, còn rất thích thú nữa.
Khương Dụ Mạn nắm chặt hai tay, hít thở sâu vài cái, cố gắng bình tĩnh lại.
Cô nổ máy xe lái đến một chỗ khuất hơn. Khương Dụ Mạn nhìn rõ biển số chiếc xe kia thì lại nhớ mang máng gì đó… Hình như mấy ngày trước, cô đã nhìn thấy chiếc xe này ở nhà mình.
Không chỉ thấy một lần.
Lúc này, Khương Dụ Mạn thấy bên kia xe còn xuất hiện một người đàn ông đang đứng hút thuốc bên ngoài, cửa sổ xe đằng trước mở, anh ta hoàn toàn có thể thấy hành động của hai đứa phía sau… Nói cách khác, cậu ta biết hết nhưng không nói.
Cô nhắm mắt lại. Mấy phút sau, Phong Phi và Hải Tú xuống xe, cùng nhau vào trường thi.
Người đàn ông kia lên lại xe, anh ta xoay người lại thì Khương Dụ Mạn nhìn rõ ngay mặt anh… Khuôn mặt rất giống Phong Phi, cô nhớ Hải Tú đã từng nói – Phong Phi có một người anh trai.
Cô mệt mỏi ngồi phịch ở ghế lái, một lúc sau mới dần bình tĩnh lại.
Cô từ từ nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong năm qua, từng li từng tí, mệt mỏi xoa xoa mi tâm.
Rất rõ ràng rồi, vậy mà… cô lại không nghĩ tới.
Khương Dụ Mạn cắn răng. Điện thoại cô lại vang lên, cô cúp thẳng máy rồi siết chặt điện thoại.
Nhớ lại cảnh tượng vừa nãy, dù có làm thế nào đi nữa cô cũng không thể thôi miên bản thân rằng – quan hệ của hai đứa chỉ quá tốt thôi, vì thế mới đùa giỡn như vậy, rõ ràng hai đứa chỉ…
Nụ cười thoải mái của Hải Tú hiện lên trước mắt cô, Khương Dụ Mạn đành phải bỏ đi cái ý niệm lừa mình dối người trong đầu ấy.
Hải Tú rất hạnh phúc.
—-
Thời gian trôi qua thật nhanh, thấm thoắt đã tới trưa.
Trước khi hết giờ làm bài, Khương Dụ Mạn đã xuống xe, đứng chờ trước cổng trường.
Chuông hết giờ vang lên, nhưng còn phải thu bài và kiểm tra lại số lượng bài thi nên học sinh chưa được thả ra. Khương Dụ Mạn cảm thấy lo lắng, liên tục nhìn đồng hồ.
Qua chừng 15 phút nữa, cổng trường mới mở ra, học sinh chen chúc nhau ra ngoài. Khương Dụ Mạn đứng chờ ở một bên, một lúc lâu sau mới thấy Phong Phi và Hải Tú đi ra.
Hải Tú nhìn thấy cô thì cười tươi rói: “Mẹ! Sao mẹ lại ở đây?”
Khương Dụ Mạn cười vẫy tay lại, hai đứa vội vàng chạy đến. Cô cười hỏi: “Mẹ vừa tới, định xem con thế nào rồi, nóng không con?”
Hải Tú cười cười lắc đầu: “Dạ không.”
Cô không hỏi hai đứa thi thế nào, quay sang nhìn Phong Phi thì biểu cảm có hơi mất tự nhiên, nhưng sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của hai đứa nên cố gắng che dấu: “Vậy tốt rồi… Muốn ăn gì? Cô dẫn hai đứa đi.” Câu cuối cùng là nói với Phong Phi.
“Cháu không biết cô tới nên anh hai cháu đã đặt chỗ ở một quán ăn gần đây rồi, cô đi cùng đi.” Phong Phi tha thiết nói: “Cháu sợ không hợp khẩu vị cô thôi, mà cũng còn sớm, mình gọi thêm mấy món khác cũng được.”
“Vậy… cô không đi đâu.” Khương Dụ Mạn lo trước mặt hai anh em Phong Phi thì cô sẽ không thể khống chế, miễn cưỡng nở nụ cười: “Cô còn nhiều việc lắm, cố lắm mới chạy ra đây được… Cô lo hai đứa ăn uống không được thôi, có người lo rồi thì cô cũng yên tâm.”
Khương Dụ Mạn nhẹ nhàng xoa đầu Hải Tú, cười nói: “Thoải mái nhé con trai, cứ thế mà phát huy, chiều mẹ quay lại đón con.”
“Không cần đâu ạ.” Phong Phi cười, “Ngày mai đi cô! Mai thi xong môn cuối cô hãy đón cậu ấy! Trước khi thi xong cứ làm như chúng ta đã nói đi ạ, cứ sinh hoạt như bình thường thôi, để cậu ấy về nhà cháu được rồi.”
Khương Dụ Mạn nhìn hắn, trong lòng rối rắm không biết phải nói gì, đành gật đầu cười: “Được rồi.”
Phong Phi muốn mời cô cùng đi ăn trưa nhưng Khương Dụ Mạn liên tục từ chối, cô thân thiết dặn dò Hải Tú vài câu rồi lên xe đi trước.
“Cậu có cảm thấy không…” Hải Tú nhìn Phong Phi, do dự nói: “Mẹ tớ… hình như hơi mệt?”
Phong Phi híp mắt, lát sau thì cười nói: “Chắc là lo cho cậu quá thôi, được rồi, mình đi ăn cơm đi.”
Cả buổi sáng ngồi múa bút thành văn tới tận bây giờ, Hải Tú đã rất đói rồi, liền theo Phong Phi đi ăn cơm.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Thanh Xuân
- Nhớ Ra Tên Tôi Chưa?
- Chương 75