Chương 43

Phong Phi kéo Hải Tú xuống lầu, đón xe về nhà.

Hai đứa ngồi trên xe hồi lâu mà không nói với nhau lời nào. Phong Phi nhìn ra cửa số, Hải Tú không thấy được vẻ mặt của hắn, tự dưng lại buồn bã. Mấy lần cậu hé miệng định nói, rốt cuộc vẫn không nói ra lời nào. Hải Tú cực kì hoang mang – hay là Phong Phi giận rồi! Cậu ấy thấy gia đình mình quá phiền phức, hoặc là ba mình làm cậu ấy thấy ghét rồi, nên không thèm để ý mình nữa…

Hải Tú mím môi, nhẹ nhàng xoa xoa cánh tay của Phong Phi, nhỏ giọng nói: “Phong Phi ơi…”

“Hả?” Phong Phi xoay đầu lại. Hai tay hắn nắm chặt, khóe miệng như cười như không, vẻ mặt nhẫn nhịn còn pha thêm chút xấu xa, “Sao… Có chuyện gì?”

Hải Tú nhíu mày: “Vừa rồi nhờ có… Phong Phi?”

“Phụt…” Rốt cuộc Phong Phi vẫn không nhịn được mà cười ra tiếng. Hắn lập tức hít thở sâu, cố gắng kiềm chế ý cười không thể giấu trên khuôn mặt, miễn cưỡng tỏ ra nghiêm túc nói: “Cậu nói đi…”

Hải Tú ngạc nhiên nhìn Phong Phi, cũng không nhịn được bật cười theo.

“Xin lỗi, tôi không cố ý cười ba cậu, chỉ cảm thấy chuyện này ha ha ha ha…” Hắn thấy Hải Tú cũng cười thì mới dám cười tiếp – vừa rồi hắn nhịn đau cả bụng, hít sâu mấy cái, lại nói: “Aizz, không được… Để tôi gọi cho mẹ cậu nói rõ mọi chuyện cái đã.”

Phong Phi lấy điện thoại ra, cười thêm hai lần cho bình tĩnh lại rồi mới gọi cho Khương Dụ Mạn. Hắn kể lại đại khái chuyện vừa rồi cho cô nghe, nhân tiện cũng nói lời xin lỗi vì chưa hỏi ý kiến mà đã bịa chuyện bừa bãi làm ảnh hưởng đến cô. Khương Dụ Mạn kinh ngạc một hồi, rồi cũng suýt chút nữa là cười ra tiếng, vội nói không sao, còn cảm ơn hắn nữa.

Cô vốn rất hổ thẹn vì nói cho người ngoài nghe những chuyện không hay trong nhà mình, không ngờ Phong Phi lại giải quyết mọi chuyện êm đẹp như vậy. Khương Dụ Mạn rất thoải mái, sẽ không chấp nhất mấy loại lễ nghĩa này, huống hồ Phong Phi còn giúp cô giải quyết cái chuyện khiến cô đau đầu suốt ngày, làm đổ bể hoàn toàn kế hoạch tái hôn của Hải Hạo Vĩ.

Phong Phi trò chuyện với Khương Dụ Mạn vài câu, rồi đưa di động cho Hải Tú. Khương Dụ Mạn lo nhất vẫn là con trai, sau khi xác nhận rõ Hải Tú không có chuyện gì mới thoáng yên tâm, nói với cậu không cần để ý chuyện của người lớn, tối về cứ ăn no ngủ sớm là được.

Hải Tú cúp điện thoại, lau lau khóe mắt vì cười quá nhiều mà chảy nước, ráng không cười nữa, nghiêm túc nói: “Vừa nãy may mà có cậu… Nếu chỉ có mình tớ, chắc chắn tớ sẽ không biết làm gì trước mặt ba, ba tớ…”

“Cậu không trách tôi vừa nãy không biết nể mặt gia đình cậu là tốt rồi.”

Nói gì đi nữa thì người kia cũng là ba ruột của Hải Tú, nếu vừa nãy ông ta không nói ra mấy lời buồn nôn như vậy, Phong Phi cũng không muốn để ông không còn đường lui như thế. Cái gì mà “Mẹ con rất cố chấp”, còn cả “Ba muốn bù đắp cho hai mẹ con.” nữa. Mấy năm nay, một xu tiền trợ cấp cho Hải Tú cũng không có, bây giờ muốn quay lại mới giả mù sa mưa quan tâm đến Hải Tú, sao trước đó không làm đi?

Hắn khinh thường nhất là loại người lệch lạc này, còn nɠɵạı ŧìиɧ sau khi kết hôn nữa chứ. Nếu ông ta không phải là ba của Hải Tú, hắn sẽ còn nói khó nghe hơn nữa.

Hải Tú cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Vừa rồi… Cậu lên xe mà không nói gì hết, tớ cứ nghĩ… cậu thấy phiền quá chứ.”

“Giỡn hoài.” Phong Phi bật cười – hắn biết là Hải Tú không muốn mất mặt, kéo lấy tay cậu, nghiêm túc nói: “Đừng đánh đồng chuyện của ba cậu với cậu, ba cậu là ba cậu, cậu là cậu. Mẹ cậu đã ly dị với ông ta, hai mẹ con cậu sống với nhau hạnh phúc biết bao. Mẹ cậu cũng giỏi thật, vừa trẻ lại vừa đẹp, cậu lại càng lợi hại hơn. Ba cậu không tốt là chuyện của ổng.”

Hải Tú gật đầu. Phong Phi ngừng một lát, đột nhiên lại cúi đầu cười. Hải Tú thấy vậy cũng nhịn không được mà cười lên, hai đứa chột dạ nhìn tài xế, rồi lại cười một trận.



Đang làm việc dở công ty, Khương Dụ Mạn nhận được điện thoại nên ra ngoài nghe, nghe xong mới thấy nhẹ nhõm trong lòng. Nhất định phải nhớ hỏi Hải Tú cỡ giày của Phong Phi mới được, cuối tuần dành chút thời gian đi mua cho nó đôi giày, nhân tiện mua cho con trai một đôi luôn…

Khương Dụ Mạn vừa nghĩ vừa đi tới phòng họp, nhưng còn chưa kịp đi vào, điện thoại lại reo lên lần nữa. Cô cúi đầu nhìn màn hình…

Hải Hạo Vĩ.

Khương Dụ Mạn cười nhạt, bắt điện thoại.

“Em tái hôn sao không nói với tôi?! Em thấy đùa giỡn tôi như vậy vui lắm hả?”

Khương Dụ Mạn mỉm cười, gật đầu một cái với đồng nghiệp cùng tổ vừa tan làm ra, xoay người đi tới cầu thang bộ, nhẹ nhàng nói: “Lúc anh kết hôn lần thứ hai, tôi có thiệp mời không nhỉ?”

Hải Hạo Vĩ bên kia điện thoại cứng họng, lại giận dữ nói: “Đó là vì tôi chỉ ở một mình, tôi muốn làm gì cũng được, còn em ở cùng với con đấy! Sao lại không biết suy nghĩ cho con gì hết vậy, tùy tiện lấy người khác, nếu con mình…”

“Hiện tại Hải Tú sống tốt hay không, chẳng phải anh đã nhìn thấy rồi sao?” Giọng Khương Dụ Mạn vẫn rất thản nhiên, còn thoáng vẻ chế giễu, “Trước đây không phải anh trách tôi dạy con thế nào để nó không chịu nói chuyện sao? Bây giờ anh không phải lo nữa, đã có Phong… có anh trai nó rồi, chắc hôm nay Hải Tú đã nói với anh rồi chứ?”

Hải Hạo Vĩ nhớ lại lời nhắn nhủ vừa nãy của Hải Tú: “Con và mẹ sống rất tốt, sau này chúng ta đừng quấy rầy nhau nữa.”

thì giận đến nghiến răng nghiến lợi. Trước đây, Hải Tú tuyệt đối sẽ không nói những lời này với ông, bây giờ lại dám ở trước mặt thằng con trai của người thứ hai kia bất kính với mình… Ông tức giận nói: “Chẳng phải tại cô…”

Hải Hạo Vĩ không thường cãi nhau với người khác, kiềm chế lửa giận đến khó chịu, vô thức to tiếng làm cả quán cà phê nhao nhao quay lại nhìn. Ông vội vàng thấp giọng, giận dữ nói: “Chẳng phải tại cô dạy con như thế hay sao! Khương Dụ Mạn, tôi cực kì chân thành muốn quay lại, muốn cho cô và con trai một cuộc sống tốt đẹp, không ngờ cô lại trụy lạc như vậy, có con trai mà lại đi gả cho một ông tổng giám đốc không biết bao nhiêu tuổi, cô…”

Khương Dụ Mạn hoàn toàn mất kiên nhẫn nói chuyện với ông ta, “Tôi có thể hiểu được là anh đang thẹn quá hóa giận, nhưng bây giờ tôi bề bộn nhiều việc, không có thời gian nghe anh nói mấy lời nhảm nhí này đâu. Vừa rồi anh trai của Hải Tú có hỏi tôi anh đang làm việc ở đâu, cần tôi nói không?”

Đầu kia điện thoại yên ắng mấy giây, rồi cúp hẳn máy.

Khương Dụ Mạn cho số của Hải Hạo Vĩ vào danh sách đen, ung dung tiếp tục đi họp.

Cuối tuần đi mua cho Phong Phi đôi giày, hay là mua thêm cái đồng hồ đeo tay luôn đi.



Hải Hạo Vĩ vẫn ngồi ở tiệm cà phê, sau khi cúp điện thoại thì giận đến run tay, vô tình đυ.ng ngã cái ly. Ông vội lui về sau tránh cà phê đang chảy xuống bàn, nhưng vẫn bị dính cà phê khắp quần. Nhân viên trong quán quay đầu nhìn ông, ánh mắt thoáng vẻ nghi hoặc –

tại sao người đàn ông ăn mặc lịch thiệp thế này lại liên tục thất thố như vậy?

Hải Hạo Vĩ vốn cực kì sĩ diện, lúc này cảm thấy nhục nhã vô cùng, cầm di động định đứng dậy rời đi. Nhân viên phục vụ vội vàng ngăn ông lại, nói: “Xin lỗi ngài, ba tách cappuccino, tổng cộng là 126 tệ, ngài thanh toán bằng thẻ hay tiền mặt ạ?”

Hải Hạo Vĩ: “…”

Mặt Hải Hạo Vĩ đỏ bừng, vội trả tiền rồi đi thẳng xuống lầu, ngay đêm đó lên máy bay về thẳng nhà.



“Haizz…. Vốn là 7h đã ăn cơm được rồi.”

Về đến nhà, Phong Phi nhìn đồng hồ thì đã gần 8h. Hắn đổi giày rồi xách đồ vào bếp, nói với Hải Tú: “Đói bụng không? Nhà còn bánh mì nè, ăn không?”

Hải Tú lắc đầu, xếp lại cái áo khoác mà Phong Phi vừa mới quăng bừa ra, thay quần áo rồi nói: “Mình cùng nấu đi, nấu lẩu cũng nhanh mà.”

Phong Phi cứ lo Hải Tú gặp chuyện lúc nãy thì sẽ buồn bực trong lòng, nên không cho cậu làm, đuổi người ra phòng khách rồi bật TV lên, nói: “Cậu nghỉ ngơi đi, đợi tôi một xíu thôi.”

Đã có kinh nghiệm rồi nên lần này Phong Phi xử lý nguyên liệu nấu lẩu cực kì nhanh. Trước tiên là bỏ gia vị vào nồi, thêm nước thêm cay, bật lửa lên, rồi bày ra một loạt đĩa, rửa rau, thái rau sạch sẽ rồi bày lên. Trong chốc lát đã bày được chừng mười đĩa nguyên liệu, thịt bò thịt heo mua lúc nãy đã được thái sẵn, bày thẳng lên đĩa là được. Chưa đầy nửa tiếng, Phong Phi đã chuẩn bị xong hết.

“Ăn thôi ăn thôi.” Phong Phi gọi Hải Tú, “Uống nước lạnh không?”

Phong Phi đã ăn lẩu thì phải có đồ uống lạnh đi kèm. Hải Tú sợ lạnh, lắc đầu nói: “Không uống, cậu cũng đừng uống lạnh quá.”

Phong Phi rót cho Hải Tú ly nước trái cây, còn mình thì mở tủ lạnh lấy ra một chai bia. Nước đã sôi, Hải Tú bỏ nguyên liệu rồi thịt thà vào nồi, đột nhiên lại dừng tay, xoay đầu nhìn Phong Phi, nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: “À, chuyện vừa nãy… Có nên nói với ba mẹ cậu một tiếng không?”

Nhất thời Phong Phi cũng kinh ngạc – hắn nhớ lại cảnh tượng mình bị đòn hồi bé, gượng cười nói: “Để… để sau đi.” Chờ Hải Tú không có ở đây, hắn sẽ gọi điện nói rõ với bọn họ. Bây giờ ba mẹ không ở trong nước nữa, muốn đánh cũng chả được. Chỉ là… hắn không muốn bị mắng trước mặt Hải Tú.

Phong Phi đưa nước trái cây vừa ép cho cậu, nói: “Không nói cũng không sao đâu, hôm nay ba cậu tự ổng hiểu lầm, tôi không nói gì sai hết.”

Hải Tú không tin nhìn Phong Phi. Hắn cười cười, “Tôi nói bây giờ mình là người một nhà, không đúng hả?”

Trong lòng Hải Tú ngọt ngào, cúi đầu ăn không nói gì nữa. Phong Phi rộng lượng nói: “Ông ta có biết cũng có làm gì được đâu? Nhiều lắm là mắng vài câu sau lưng ba tôi thôi. Nơi này cách nơi ba cậu ở rất xa, ba tôi bây giờ cũng không ở bên này, ông ta không làm gì được đâu.” Hơn nữa, có vẻ Hải Hạo Vĩ rất sợ ba Phong Phi – dù bây giờ ba hắn có đứng trước mặt ông ta, thì có khi ông ta cũng chẳng nói được một lời.

Nhưng chuyện này không nói cho Hải Tú nghe được.

Phong Phi gắp hết tôm đã chín bỏ vào bát mình, đợi cho nguội bớt rồi bóc vỏ chấm sốt, đặt nguyên cái bát trước mặt Hải Tú.

Hải Tú ngẩng đầu nhìn hắn, Phong Phi liếʍ liếʍ nước sốt dính trên khóe môi, đắc ý nói: “Hồi trước thấy đội trưởng lột tôm cho bạn gái nó, tôi cũng muốn làm vậy lâu rồi.”

Hải Tú cười, tâm trạng tốt lên rất nhiều.

Cậu gắp một con tôm lên đút cho Phong Phi, Phong Phi há miệng nhận lấy. Trong lòng khẽ động, hắn tiện thể cắn luôn đôi đũa của Hải Tú.

Hải Tú cũng không rút ra, nghi hoặc nhìn hắn. Hắn ngước mắt nhìn cậu, ý cười trong mắt lộ ra rõ ràng, cố ý cắn mạnh đôi đũa một cái nữa rồi mới buông ra.

Hải Tú rút đũa lại, hai gò má đỏ ửng, yên lặng cúi đầu gắp thức ăn. Lúc đôi đũa chạm vào miệng mình, Hải Tú mắc cỡ đến mức muốn chui vào trong cái bàn cho rồi!