Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhớ Nhung

Chương 2: Giúp Đỡ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chu Hạnh Di loạng choạng bước ra khỏi khách sạn, cảm giác mất thăng bằng khiến cô khó khăn trong từng bước đi. Cô cố gắng tập trung nhìn phía trước, nhưng tầm nhìn mơ hồ và cơ thể yếu ớt khiến cô bất ngờ va vào một người đang đi ngang qua. Cảm giác xấu hổ và áy náy tràn ngập, cô vội dựa vào tường gần đó để giữ thăng bằng, cúi đầu liên tục xin lỗi: "Xin lỗi... tôi không cố ý..."

Bước ra ngoài, không khí lạnh làm cô rùng mình. Cô nhanh chóng vẫy tay gọi một chiếc taxi đang chạy qua. Khi ngồi vào trong xe, Chu Hạnh Di mới thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như vừa thoát khỏi một tình huống nguy hiểm. L*иg ngực cô phập phồng, trái tim đập nhanh vì căng thẳng. Chỉ một đoạn ngắn từ khách sạn ra xe, nhưng cô cảm thấy như đã tiêu hao hết sức lực.

"Làm ơn đưa tôi về địa chỉ này," cô nói với tài xế, giọng nói khẽ run rẩy khi cô đọc địa chỉ nhà mình. Chiếc taxi bắt đầu lăn bánh, để lại phía sau sự hỗn loạn và căng thẳng trong tâm trí cô.

Chạy được một đoạn, đột nhiên Chu Hạnh Di bừng tỉnh. Cô nhận ra rằng nếu trở về nhà ngay bây giờ, mọi chuyện có thể sẽ bị phát hiện. Những câu hỏi từ gia đình sẽ không thể tránh khỏi, và cô biết rằng mình không có đủ lý do thuyết phục để giải thích cho sự có mặt ở khách sạn với Tống Thanh Phàm. Theo kế hoạch, cô lẽ ra phải ở lại bên anh đêm nay. Cô không thể để mọi việc lộ ra ngoài.

"Bác tài, dừng xe ở đây đi. Thả tôi ở đây là được rồi." Cô nói nhanh, không giấu nổi sự gấp gáp trong giọng nói.

Tài xế nhìn cô qua gương chiếu hậu với chút nghi ngờ, nhưng rồi vẫn làm theo yêu cầu. Xe dừng lại ở một góc phố vắng vẻ, Chu Hạnh Di vội vàng trả tiền và bước ra khỏi xe. Cô đứng lại trong giây lát, cảm nhận không khí đêm lạnh thấm qua lớp áo mỏng manh. Cảm giác bất an càng lúc càng rõ rệt, nhưng cô không biết phải làm gì tiếp theo. Sự mệt mỏi và áp lực nặng nề khiến cô cảm thấy lạc lõng trong thành phố rộng lớn này.

Chu Hạnh Di ngồi xuống một chiếc ghế đá ven đường, cảm nhận không khí se lạnh của đêm khuya thấm vào da thịt. Chiếc váy hai dây màu đen mà cô mặc để dự tiệc tối nay lộ ra bờ vai mảnh khảnh cùng xương quai xanh tinh tế. Mái tóc của cô vốn được búi gọn gàng, nhưng sau một khoảng thời gian nằm trên giường trong phòng khách sạn, giờ đây đã trở nên lộn xộn. Tuy nhiên, điều này không làm giảm đi vẻ đẹp tự nhiên trên khuôn mặt cô, trái lại, tạo thêm phần quyến rũ và mỏng manh.

Chu Hạnh Di cảm thấy lạnh hơn bao giờ hết, không chỉ vì gió đêm mà còn vì sự bất lực trong tình cảnh hiện tại. Cô không mang theo tiền mặt, và số tiền taxi đã được thanh toán bằng điện thoại trước khi pin cạn. Cô không thể về nhà vì sợ bị phát hiện, cũng không thể vào khách sạn mà không có tiền. Sự bế tắc làm cô thấy lạc lõng và yếu đuối.

Trong khi ngồi đó, cô cảm nhận tác dụng phụ của loại thuốc trong người ngày càng rõ rệt. Đầu óc cô trở nên mơ hồ, cơ thể nặng nề và mí mắt ngày càng trĩu xuống. Cô cố gắng chống lại cơn buồn ngủ, nhưng cuối cùng, cơ thể kiệt sức và lạnh giá làm cô thϊếp đi trên ghế đá, bất chấp dòng người và xe cộ qua lại.

Trong khi đó, bên lề đường, một chiếc xe màu đen sang trọng đã đỗ lại từ lúc nào. Người đàn ông bên trong quan sát cô từ xa, sự lo lắng và băn khoăn hiện rõ trong ánh mắt. Thấy cô ngồi một mình giữa đêm lạnh, không mang theo áo khoác hay bất cứ thứ gì để giữ ấm, anh không thể ngồi yên. Cuối cùng, sau một lúc do dự, anh quyết định bước xuống xe.

Anh tiến lại gần Chu Hạnh Di, nhìn cô gái đang thϊếp đi với vẻ mặt mệt mỏi và xanh xao. Trái tim anh chùng xuống. Không thể để cô chịu đựng cái lạnh như thế này, anh nhẹ nhàng bế cô lên, cảm nhận cơ thể cô nhẹ bẫng trong vòng tay. Cô vẫn còn trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, không thể phản kháng hay nhận thức được tình huống.

Hàn Minh Thần cẩn thận thắt dây an toàn cho Chu Hạnh Di. Sau đó, anh điều chỉnh nhiệt độ trong xe, tạo ra một không gian ấm áp, đối lập hoàn toàn với cái lạnh bên ngoài. Anh nhìn cô một lần nữa, nhận thấy khuôn mặt cô đã dịu đi phần nào sự căng thẳng, rồi mới yên tâm quay lại ghế lái. Chiếc xe lăn bánh, trượt qua những con đường vắng lặng trong đêm.

...

Sáng hôm sau, Chu Hạnh Di dần dần tỉnh giấc, cảm giác choáng váng từ tối qua đã giảm đi đáng kể, nhưng nỗi lo lắng và căng thẳng vẫn hiện hữu trong tâm trí. Cô mở mắt, ngạc nhiên khi thấy mình nằm trong một căn phòng xa lạ. Chu Hạnh Di ngồi dậy, đảo mắt nhìn quanh để xác định mình đang ở đâu.

Căn phòng được bày trí với phong cách cổ điển phương Tây, mang một vẻ đẹp sang trọng và bí ẩn. Gam màu tối chủ đạo, kết hợp với những điểm nhấn màu đỏ và các hoa văn tinh xảo tạo nên không khí huyền bí. Ánh sáng mờ ảo từ chiếc đèn bàn tạo thêm phần ấm cúng, nhưng không làm giảm đi sự lạ lẫm mà cô cảm nhận được.

Bất chợt, cánh cửa phòng mở ra với tiếng kêu nhẹ nhàng. Hàn Minh Thần bước vào, trên tay xách theo một túi nhỏ. Anh dừng lại trước cửa, ánh mắt nhìn cô bình thản. Trong túi, có vài vật dụng cá nhân như bàn chải, khăn mặt, và một bộ quần áo sạch sẽ.

Chu Hạnh Di mở to mắt, sự ngạc nhiên và bối rối hiện rõ trên khuôn mặt. "Tại sao anh lại ở đây?" Cô hỏi, giọng nói pha chút lo lắng. Cô nhận ra anh là Hàn Minh Thần, một trong những người bạn thân thiết của Tống Thanh Phàm.

Hàn Minh Thần nhìn cô, giọng nói của anh trầm ấm nhưng có phần xa cách: "Đây là nhà tôi." Anh bước tới gần, đặt chiếc túi lên bàn gần giường cô. "Tối qua tôi thấy cô bất tỉnh ở bên đường nên đã đưa cô về đây giúp đỡ."
« Chương TrướcChương Tiếp »