Chương 1: Quân Cờ Trong Kế Hoạch

Ánh đèn vàng nhạt từ ngoài cửa sổ xuyên qua tấm rèm mỏng, tạo ra những vệt sáng yếu ớt lấp lánh trên sàn nhà. Phòng nghỉ của Tống Thanh Phàm rộng rãi nhưng trầm lắng, được bài trí theo phong cách hiện đại với tông màu xám chủ đạo. Những bức tranh trừu tượng treo trên tường tạo nên không gian vừa nghệ thuật vừa lạnh lùng.

Chu Hạnh Di ngồi trên giường, đôi mắt còn mờ mịt và cảm thấy đầu đau như búa bổ. Cô cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra, nhưng mọi thứ chỉ là một màn sương mờ. Khi cơn đau đầu giảm đi chút ít, cô nhìn quanh căn phòng lạ lẫm. Từng món đồ nội thất, từng chi tiết nhỏ đều toát lên vẻ sang trọng nhưng không kém phần cứng nhắc, giống như chủ nhân của nó.

Cô biết rõ đây là đâu, nơi mà trái tim cô đã hướng về bao lâu nay. Cô đã đến buổi tiệc với hy vọng gặp được Tống Thanh Phàm, nhưng lại không ngờ rằng cha mẹ cô đã âm thầm sắp đặt một kế hoạch khiến cô không thể lường trước. Một cơn giận dâng lên trong lòng khi nhận ra sự thật phũ phàng: họ chỉ coi cô như một quân cờ trong kế hoạch gia tăng quyền lực của họ.

Khi cô cố gắng đứng dậy, cả người cô như bị chìm trong cảm giác bất lực. Ngay lúc đó, cánh cửa phòng bất ngờ mở ra. Tống Thanh Phàm bước vào, ánh mắt lạnh lùng và đầy tức giận. Anh cao lớn, với đôi mắt sắc sảo và khuôn mặt không biểu cảm, khiến người đối diện cảm thấy ngột ngạt.

"Chu Hạnh Di, sao cô lại ở đây?" Giọng anh lạnh lùng vang lên, như dao cắt vào không khí.

Chu Hạnh Di cố gắng giữ bình tĩnh, mặc dù tim cô đang đập loạn nhịp. Cô nắm chặt bàn tay để không run rẩy, đôi mắt chứa đựng nỗi đau và sự bối rối khi cố tìm lời giải thích. "Em... em đi nhầm phòng... Xin lỗi..."

Ánh mắt của Tống Thanh Phàm trở nên sắc bén hơn, anh nhìn thẳng vào cô như muốn xuyên thấu mọi bí mật. Cô cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí, một cảm giác lạnh lẽo bao trùm khiến cô không biết phải làm gì tiếp theo. Trong khoảnh khắc đó, cả hai người đều đứng lặng, một bên là sự bất ngờ và phẫn nộ, bên kia là sự bối rối và lo lắng.

Chu Hạnh Di cảm thấy đôi chân như mất hết sức lực, mỗi bước đi đều nặng nề như đeo đá. Cô phải vịn vào bàn ghế để giữ thăng bằng, mỗi bước đi là một nỗ lực.

Khi nhìn thấy bộ dạng yếu ớt của cô, Tống Thanh Phàm không kìm được cảm giác khó chịu. Anh nhanh chóng giữ lấy cô, khiến Chu Hạnh Di mất thăng bằng và ngã nhào vào lòng anh. Cả cơ thể hai người sát lại gần nhau, sự gần gũi bất ngờ làm cả hai không kịp chuẩn bị.

Bàn tay Chu Hạnh Di, trong khoảnh khắc bất chợt ấy, vô tình đặt lên ngực Tống Thanh Phàm. Trong cơn hoảng loạn và mất kiểm soát, cô vô thức bóp nhẹ, tạo ra một cảm giác lúng túng và bối rối cho cả hai.

Tống Thanh Phàm không giấu được nụ cười lạnh lùng, giọng nói anh đầy mỉa mai: "Cô vội vàng đến mức muốn leo lên giường của tôi sao? Tôi không ngờ cô lại là người như vậy."

Chu Hạnh Di hoảng hốt đẩy anh ra, mặt đỏ bừng: "Em không có ý đó... Anh buông em ra... Em sẽ đi ngay đây..."

Cô thật sự không hiểu loại thuốc gì đã khiến cơ thể mình mềm nhũn như thế này, như một cây kem tan chảy dưới nắng. Mọi cử động đều trở nên vô lực, khiến cô chỉ biết dựa vào các vật xung quanh để không ngã.

Tống Thanh Phàm không dễ dàng buông tha, anh hỏi lại với vẻ châm chọc: "Cô định vào phòng nào? Tôi sẽ đưa cô về."

Chu Hạnh Di vội vàng xua tay từ chối: "Không cần đâu, xin lỗi vì đã làm phiền anh."

Dù vậy, sự lo lắng và bối rối trong giọng nói của cô không thể che giấu. Tống Thanh Phàm không tin vào những lời của cô, ánh mắt anh tràn đầy sự nghi ngờ. Anh nâng cằm cô lên, buộc cô phải đối diện với ánh mắt sắc bén của mình, giọng nói không mảy may dịu đi: "Cô muốn rời đi thật nhanh sao?"

Chu Hạnh Di hiểu rõ, dù có biện minh thế nào cũng vô ích. Tình huống rõ ràng trước mắt, cô chỉ có thể chấp nhận thực tế. Cơ thể yếu ớt không thể tự rời đi, cô đành nhún nhường: "Vậy... em có thể ở lại với anh không?"

Nụ cười của Tống Thanh Phàm trở nên sắc lạnh hơn, anh nhìn thẳng vào mắt cô, giọng điệu không chút cảm xúc: "Đừng có mơ."