Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhỏ Loli Này Đã Từng Là Luân Hồi Giả Mạnh Nhất Không Gian Luân Hồi

Chương 7: Chúng ta chia nhau ra chạy

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thực tế trong lòng Izumi Shirayuki cũng rất tò mò, nên cũng không muốn rút lui.

“Chúng ta đi qua xem, đương nhiên nếu gặp tình huống không ổn chúng ta liền chạy nhanh.” Izumi Shirayuki nói với ba cô gái.

Mọi người vội gật đầu.

Các cô tiếp tục đi về hướng kia, khoảng cách ngày càng gần.

Tsukuyomi Ruri hít mũi khó hiểu nói: “Mọi người có ngửi thấy mùi rượu không?”

“Hình như có thật, đây là mùi từ phòng học truyền tới?” Mizuhashi Yuzuki ngửi ngửi không khí.

“Chẳng lẽ u linh đang uống rượu?” Izumi Shirayuki trầm tư suy nghĩ.

Tsukuyomi Ruri liếc nhìn Izumi Shirayuki, không hiểu tại sao chị ta lại tin u linh có tồn tại đến vậy. Là người thường thì nên giống người thường mới đúng, không nên tin vào mấy chuyện vượt quá thường thức như này.

“Thực sự... thực ra có u linh hả?” Inoue Keiko sợ hãi núp sau lưng Tsukuyomi Ruri.

Cái này làm Tsukuyomi Ruri rất cạn lời, cô thấy hai cái “người thường” bên cạnh đều không sợ, ngược lại Inoue Keiko là Luân Hồi Giả lại sợ đến mức này?

Thật sự làm mất mặt Luân Hồi Giả!

“Inoue-san, u linh đang đứng kế bên nhìn cậu kìa.” Tsukuyomi Ruri nói.

Cô thấy Inoue Keiko sợ hãi như vậy liền tùy tiện hù dọa một chút, không ngờ phản ứng của nhỏ lại rất lớn.

“Aaaaaa” Inoue Keiko hét một tiếng chói tai rồi chạy đi. ヽ(゚Д゚)ノ)

Izumi Shirayuki và Mizuhashi Yuzuki giật cả mình, cả hai không còn lời nào để nói mà nhìn Inoue Keiko.

Inoue Keiko chạy được vài bước thì quay đầu nhìn lại, cũng nhận ra vừa rồi Tsukuyomi Ruri chỉ nói giỡn, đối mặt với ánh nhìn của chị tiền bối và nhỏ bạn học, cô chỉ biết dùng ánh mắt ngây thơ vô số tội nhìn Tsukuyomi Ruri.

Tsukuyomi Ruri cảm thấy bản thân thật vô tội, chỉ là dọa nhỏ một chút đã sợ thành như vậy, chắc chắn là Luân Hồi Giả xạo ke.

Khi cả bốn người đang tám mắt nhìn nhau, phòng học phía trước có tiếng xôn xao, sau đó cửa sổ bị đẩy ra, một tên tóc vàng đeo khuyên tai nhô đầu ra nhìn về phía bên này.

Khi hắn vừa nhìn tới, cả bọn Tsukuyomi Ruri cũng nhìn lại.

Vừa nhìn thấy, Tsukuyomi Ruri liền cảm giác hơi cạn lời.

Cô rốt cuộc biết vì sao bàn ghế lại trôi nổi, bởi vì đám ghế bị treo ở trên quạt trần, nhìn từ xa quả thật rất giống đám ghế đang bay lơ lửng.

“Chị đại, bên ngoài có bốn đứa, hình như là học sinh trường này.” Tóc vàng quay đầu vô trong hô.

“Bắt cả đám lại đây cho chụy mày.” Trong phòng học truyền đến một giọng nữ mạnh mẽ nhưng nghe kỹ lại thấy có men say.

Toàn bộ cửa sổ bị đẩy ra, ngay sau đó một đám người nhảy qua cửa sổ chạy về phía cả bọn Tsukuyomi Ruri, những người này người đều nào nhìn vô cũng thấy như du côn. Hiện tại cả đám đầy người đều là mùi rượu, đi đường cũng chao đảo.

“Cái đám du côn này là đám hôm qua mình gặp nè.” Mizuhashi Yuzuki mở to hai mắt nhìn rồi nói.

“Hiện tại không phải lúc nói chuyện này, chúng ta chạy nhanh thôi.” Izumi Shirayuki vội hô rồi dẫn đầu chạy trước.

Bốn người lập tức chạy nhanh về phía ngoài trường học.

Ngón tay Tsukuyomi Ruri động động, nhưng vẫn không ra tay, cô không muốn người thường bị cuốn vào thế giới của Luân Hồi Giả.

Izumi Shirayuki và Mizuhashi Yuzuki cũng nghĩ như vậy.

Nhưng vẫn phải xử lý đám du côn đang đuổi theo họ, vì vậy ba người đều khẽ liếc nhìn Inoue Keiko.

“ Chúng ta tách nhau ra chạy, chỉ cần tất cả không bị tóm lấy, người chạy thoát được sẽ đi báo cảnh sát.” Izumi Shirayuki nhanh nhạy nói.

Cô nàng cảm thấy đợi mọi người tách ra, Inoue Keiko chắc chắn sẽ giải quyết đám du côn ngay, cho nên tách ra chạy là để tạo cơ hội cho Inoue Keiko ra tay.

Tsukuyomi Ruri và Mizuhashi Yuzuki không biết dụng ý của Izumi Shirayuki, nhưng cả hai đều biết Inoue Keiko là Luân Hồi Giả nên cũng cảm thấy đây là cơ hội cho Inoue Keiko xử lý đám du côn.

Đương nhiên nếu Inoue Keiko không ra tay thì các cô sẽ âm thầm ra tay.

Vì vậy, không hề có ai phản đối, cả bốn người liền chia nhau ra chạy.

Inoue Keiko nhìn thấy cả ba người đã quẹo qua đường phía trước rời đi, thì liền dừng chân lại.

(Ba người bọn họ hẳn là không phải ba cái Luân Hồi Giả tối hôm qua nhỉ? Ừm, chắc chắn là vậy, hôm nay ở chung với mọi người, mình thấy họ đều là người rất hiền lành. Bọn họ đều là người bình thường, đã vậy là một Luân Hồi Giả, mình sẽ bảo vệ bọn họ!)

Inoue Keiko từng hoài nghi ba người họ, nhưng hiện tại cô chỉ thấy chính mình có lẽ hơi đa nghi.

Cô xoay người nhìn đám du côn chạy tới, trong tay cô xuất hiện một tấm thẻ trắng.

Ngày hôm qua khi bị Tsukuyomi Ruri cướp tấm thẻ năng lực [ Luồng Gió Bay Cao ] cô có nói đó là tấm thẻ duy nhất của cô, những câu nói đó... thực sự có người tin luôn hả?

Tấm thẻ trang bị Inoue Keiko đang cầm trong tay tên là [ Lại Tiếp Một Ly ] , vừa sử dụng nó tấm thẻ trên tay cô liền hóa thành ly rượu pha lê có đế cao.

Theo ly rượu đế cao vừa xuất hiện, bên trong ly cũng ngưng tụ ra chất lỏng.

Tên du côn tóc vàng vừa xông tới đã bị Inoue Keiko cầm ly rượu hất lên người, mùi rượu trên người tên này cũng càng thêm nồng nặc, ngay sau đó gục xuống đất ngủ khò.

Rượu từ ly này ngưng tụ ra có tác dụng sinh ra men say rất mạnh, đối với người thường cũng đủ làm đối phương trực tiếp ngủ gục.

Thấy đồng đội say mức ngủ gục, những tên du côn đã say khướt còn lại cũng không để ý, tiếp tục chạy tới.

Thấy thế Inoue Keiko cũng không khách khí, ai tới cũng đều bị cô hất rượu lên người, mà đám du côn gặp năng lực siêu nhiên như vậy cũng bất lực, từng người một ngã xuống.

(Tình hình thật tốt, đám du côn này vốn dĩ đã uống đến say khướt, hiện tại bị mình làm gục, ai tới cũng sẽ không nhìn ra vấn đề, chỉ nghĩ chính họ uống say. Ngay cả bản thân đám du côn khi tỉnh lại cũng sẽ nghĩ như thế.)

Inoue Keiko yên tâm liền làm ly rượu trong quay lại hình dạng tấm thẻ, tấm thẻ có màu trắng bao quanh bên ngoài, mặt chính có hình ly rượu.

Đem tấm thẻ thu hồi, Inoue Keiko quay người rời khỏi đây.

Đồng thời trong một góc ở trường học, Tsukuyomi Ruri cũng nhìn thấy Inoue Keiko ra tay.

(Rất tốt, tiếp theo là báo cảnh sát, làm đám du côn này nhận tội dùm, đem truyền thuyết vườn trường đẩy hết cho đám du côn, như vậy chuyện này cũng sẽ kết thúc trong viên mãn.)

Tsukuyomi Ruri cảm thấy khá may mắn, đại khái đám du côn này vì muốn chỗ ngồi rộng hơn để mở tiệc nên bàn ghế đều treo trên quạt trần, từ xa nhìn đến giống như bàn ghế đang bay lên, kết quả là có thể giải quyết hoàn mỹ truyền thuyết vườn trường.
« Chương TrướcChương Tiếp »