Hít một hơi sâu, Hino Haruka đặt chiếc điện thoại vỡ màn hình xuống.
(Vô Diện Nhân nhỉ? Dám khinh thường ta như vậy, đừng để cho ta biết ngươi là ai trong thế giới thật, nếu không ta tuyệt đối sẽ không buông tha ngươi.)
Hino Haruka có niềm tin rất lớn vào bản thân.
Bởi vì mặc dù cô ta là đoàn trưởng của đoàn đội Luân Hồi Giả trung cấp, nhưng cô ta đã hoàn thành một cái nhiệm vụ cách đây không lâu, nên đã tăng lên cấp bậc, hiện tại đã trở thành Luân Hồi Giả thượng cấp.
Bây giờ cô ta đang cân nhắc xem có nên rời khỏi đội hay không, dù sao thì các thành viên khác không thể theo kịp trong một khoảng thời gian ngắn được, nên không hợp cùng nhau đi thế giới luân hồi làm nhiệm vụ được.
Nhưng mà trước đó phải tìm được cái tên khốn Vô Diện Nhân này đã!
..............
Bệnh viện tâm thần tư nhân Mizuhashi cách Haruyama không xa, nên vào buổi chiều có một chiếc xe buýt chạy đến, Fujiwara Misa nhận được tin từ Izumi Shirayuki cũng rất vui vẻ đi đón tiếp các vị khách này.
Izumi Shirayuki nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy xe buýt chạy đến thì vội vàng nói với Tsukuyomi Ruri: “Ruri, chú Mizuhashi Yuzuki đưa mọi người từ bệnh viện đến rồi, cô Mizuhashi cũng đến nữa, chúng ta đi qua xem thử.”
“Yuzuki không tới hả?” Tsukuyomi Ruri hỏi.
“Em ấy không có đến.” Izumi Shirayuki lắc đầu.
Hiển nhiên là do Mizuhashi Yuzuki vẫn chưa khỏe hẳn, không được tùy tiện ra ngoài.
Hai người đứng dậy đi ra ngoài khách sạn, lúc này Fujiwara Misa đang sắp xếp phòng cho mọi người.
Với tư cách là giám đốc bệnh viện, Mizuhashi Techikotsu mặc một bộ âu phục màu đen, trông rất tươm tất, cộng thêm thân phận là giám đốc, những người lạ chắc chắn sẽ cảm thấy rất khó làm quen với người này.
Nhưng Tsukuyomi Ruri và Izumi Shirayuki đều nhìn thấy ánh mắt của Mizuhashi Techikotsu thường nhìn sang bên cạnh, ánh mắt của chú ấy vào lúc đó trông có vẻ dịu dàng... Hoặc là hơi nhát gan?
Bên cạnh chú ấy là cô Mizuhashi Rou trông rất dịu hiền, tuy rằng đã có một đứa con gái lớn như Mizuhashi Yuzuki nhưng trông cô ấy vẫn rất trẻ, người không biết còn tưởng rằng cô ấy mới ba mươi mấy tuổi đầu.
“Cô Mizuhashi.” Izumi Shirayuki ngọt ngào gọi một tiếng, kéo theo Tsukuyomi Ruri đi đến nói chuyện phiếm.
..................
Lúc này Hino Haruka nghe thấy tiếng động bên ngoài nên khó hiểu đi ra khỏi phòng, nhìn thấy trên hàng lang có một đám người đang đi tới, cô ta giật mình, sau đó nhíu mày, trông có vẻ hơi chán ghét.
Vừa mới mở cửa ra thì cô ta dứt khoát đóng sầm cửa lại, sau đó cầm lấy cái điện thoại tuy bị nứt nhiều chỗ nhưng vẫn dùng được.
Hino Haruka gọi đến một số điện thoại và có người nhanh chóng nghe máy.
“Suzuki, đến khách sạn suối nước nóng Haruyama xử lý vài chuyện ở đây, ngoài ra nhớ đem theo một cái điện thoại mới cho tôi.” Hino Haruka không cảm xúc nói.
“Chỗ đó? Lại làm chuyện đó nữa?” Người tên Suzuki có vẻ hơi kháng cự.
“Ừ? Muốn ý kiến gì à, Suzuki Juurou?” Ánh mắt của Hino Haruka trở nên lạnh lùng.
Suzuki Juurou ở phía bên kia điện thoại im lặng một lúc rồi nói: “Không có.”
“Vậy hành động mau lên, tôi muốn thấy kết quả trong vòng tối nay.” Hino Haruka nói xong câu này thì trực tiếp cúp điện thoại.
Vụ ma ám ở khách sạn suối nước nóng Haruyama xác thực là do cô ta làm ra.
Mục đích rất đơn giản, chính là loại bỏ những người dư thừa ra ngoài, sau đó để cô ta và Fujiwara Misa sống một cuộc sống hai người ở chỗ này. Có thể nói cô ta đối với Fujiwara Misa là yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Mặc dù cô ta và Fujiwara Misa đều là nữ nhưng chuyện này cũng không ngăn được cô ta thấy bị thu hút bởi Fujiwara Misa.
Cho nên khi nhìn thấy những người dư thừa thì Hino Haruka sẽ nghĩ cách đuổi bọn họ đi, còn về phần tạo sao không đuổi hai người Tsukuyomi Ruri thì cũng không phức tạp gì, đơn giản là do Tsukuyomi Ruri và Izumi Shirayuki nhìn rất xinh, Hino Haruka là loại người rất coi trọng vẻ ngoài, nên nếu xinh đẹp thì không cần đuổi đi làm gì.
..............
Thời gian trôi đến buổi tối.
Tsukuyomi Ruri và Izumi Shirayuki ngâm suối nước nóng xong thì mặc yukata ra ngoài, gặp được Mizuhashi Techikotsu ở ngoài hành lang.
Mizuhashi Techikotsu gọi hai người lại rồi hỏi: “Vợ chú vẫn còn ngâm ở trong đó hả?”
Tất nhiên là suối nước nóng phân khu vực nam nữ riêng, ở chỗ này không có khu vực tắm chung.
Izumi Shirayuki gật đầu nói: “Lúc bọn con đi ra thì cô Mizuhashi nói là cô ấy muốn ngâm thêm chút nữa.”
“Ra là vậy.” Mizuhashi Techikotsu sau khi biết rõ thì định rời đi, nhưng dường như là nhớ đến gì đó nên nói: “Lúc đi bọn chú có mang dango ở nhà đến, mùi vị cũng ngon lắm, mấy đứa có muốn ăn thử không?”
“Dạ con ăn.” Izumi Shirayuki không định từ chối.
Izumi Shirayuki đã đồng ý rồi nên Tsukuyomi Ruri chỉ có thể gật đầu theo.
Mizuhashi Techikotsu tươi cười dẫn hai người đi đến phòng khách mà chú ấy đang ở, lấy những xiên dango được đóng gói đẹp mắt từ trong một cái túi ra đưa cho Tsukuyomi Ruri và Izumi Shirayuki.
“Lúc làm đống dango này Yuzuki cũng có tới giúp, có lẽ trong lúc mấy đứa ăn có thể nhận ra tấm lòng của con bé ấy.” Khi Mizuhashi Techikotsu nói về con gái của mình, khuôn mặt của chú ấy tràn đầy niềm vui.
“Yuzuki-chan đã có thể giúp mọi người làm dango ư? Chắc là thương thế gần khôi phục hoàn toàn rồi ạ?” Izumi Shirayuki quan tâm hỏi.
“Ừm, tuy còn không có khôi phục hoàn toàn nhưng chờ trường học mấy đứa mở cửa lại thì con bé cũng có thể đi học rồi. Đến lúc đó nhờ mấy đứa trông chừng con bé, đừng để xảy ra chuyện gì nữa.” Mizuhashi Techikotsu hơi lo lắng nói.
Cho dù là loại cha mẹ nào thì nghe con cái xảy ra tai nạn xe cộ, chắc chắn sẽ cảm thấy khó chịu trong lòng.
Tsukuyomi Ruri gật đầu nói: “Con sẽ để ý đến cậu ấy.”
Mizuhashi Techikotsu nhìn Tsukuyomi Ruri, không nhịn được hỏi: “Tsukuyomi, con thật sự là bạn học cùng lớp của Yuzuki hả?”
“Dạ vâng.” Tsukuyomi Ruri trả lời.
“À ừm, đúng nhỉ.” Mizuhashi Techikotsu dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói ra.
Nhưng Tsukuyomi Ruri biết Mizuhashi Techikotsu đang nghĩ gì, dù sao cũng không phải lần đầu tiên bị xem như học sinh tiểu học, cô cũng quen rồi.
Có điều vì dango ăn ngon nên cô cũng không trách chú ấy.
Đúng lúc điện thoại của Mizuhashi Techikotsu đổ chuông, chú ấy cầm lên nghe.
“Cái gì cơ? Người bệnh lại dẫn binh đi xuất chiến? Cậu đi lấy ít lá rụng rải trong sân, sau đó nói với bệnh nhân đó là kẻ thù, để anh ta đánh lá cây là được rồi. Hả? Cậu nói phương pháp này dùng không được? Tại sao không? Mấy lần trước đều là dùng cách này mà?”
“Cậu nói lần này anh ta tự xem mình là ma vương muốn đi tàn sát người dân trong thành phố? Trông chừng anh ta cho kỹ vào, đừng để anh ta động chạm vào các bệnh nhân khác. Đặc biệt đừng để cho anh ta gặp bệnh nhân phòng số 8 tự xưng là dũng sĩ, nếu không ma vương gặp dũng sĩ chắc sẽ trực tiếp đánh nhau?”