Tsukuyomi Ruri cũng không biết chính mình đang bị nghị luận, bình tĩnh đi vào trường học.
Nhỏ u linh Leona cũng trốn vào trong bóng của Tsukuyomi Ruri đi theo cô tới trường.
“Kỳ thật cô cũng không cần đi theo tôi tới trường, ngoan ngoãn ở nhà không được sao?” Tsukuyomi Ruri nhỏ giọng nói.
“Mình không muốn, như vậy rất nhàm chán, trừ khi cậu mua cho mình một cái điện thoại để mình chơi game.” Leona lẩm bẩm.
“Vậy dẹp, cô cứ đi theo tôi.” Tsukuyomi Ruri mặt không cảm xúc.
“Cậu keo kiệt thiệt, cho mình mua điện thoại có sao đâu? Mình cũng muốn nạp tiền chơi game.” Leona ấm ức nói: “Tối hôm qua cậu chơi game rất lâu, mình muốn chơi một chút cũng không cho, thật sự keo kiệt, đối đãi khách tới nhà như vậy rất thất lễ.”
“Cô muốn nạp tiền? Cô có tiền để nạp?” Tsukuyomi Ruri khựng lại hỏi.
“Cậu cho mình tiền là được rồi?” Leona nói.
Tsukuyomi Ruri “...”
Tự cô nạp tiền còn không đủ nữa, cha mẹ đi du lịch cũng không để lại cho cô nhiều tiền lắm.
................
Giờ đi học.
Mizuhashi Yuzuki quay về ban A, Inoue Keiko cũng nhẹ nhàng thở ra.
Nhìn thấy xung quanh không ai chú ý đến mình, cô lấy điện thoại đăng nhập trang web có tên là “Diễn đàn Luân Hồi.”
Đăng nhập xong cô như thường lệ lướt nhìn ở các mục lớn, chú ý các đoàn đội Luân Hồi Giả đang tuyển người.
Lần trước sau khi trải qua cuộc gặp gỡ với ba cái Luân Hồi Giả làm cô không thể chống cự, Inoue Keiko sâu sắc cảm nhận được sự nhỏ yếu của mình, nên cô cảm thấy gia nhập một đoàn đội Luân Hồi Giả sẽ tốt hơn.
Nhưng cô chỉ là Luân Hồi Giả hạ cấp, sẽ có đoàn đội Luân Hồi Giả đồng ý thu nhận ư?
Inoue Keiko xem từng bài đăng, rất nhanh đã có một bài hấp dẫn sự chú ý, khiến cô bấm vào.
« Quỷ Linh Đoàn tuyển nhận thành viên, không giới hạn thực lực »
Nhìn bài đăng, Inoue Keiko nghĩ ngợi hồi lâu, vẫn quyết định gửi tin nhắn cho chủ bài đăng tên là Quỷ Linh Cơ.
...........
Mỗi ngày đều ăn cơm hộp, Tsukuyomi Ruri đã ăn đến mức ngán, vì vậy hôm nay cô không ăn cơm hộp nữa, giữa trưa cô đi đến nhà ăn mua một phần cơm cà ri thịt bò.
“Thơm quá đi, mình cũng muốn ăn.” Leona nằm úp lên bàn bên cạnh chảy nước miếng nhìn cơm cà ri.
“Cô chảy nước miếng kìa.” Tsukuyomi Ruri nhắc nhở.
Leona vội vàng ngồi đàng hoàng lại như gái nhà lành, nhưng ánh mắt không dời đĩa cơm cà ri thịt bò. Nhưng cô nàng là u linh, đương nhiên không thể ăn được gì.
Tsukuyomi Ruri thong thả ăn cơm trưa, có điều chưa ăn được mấy muỗng đã thấy có người ngồi xuống đối diện.
Ngẩng đầu lên nhìn mới phát hiện là Izumi Shirayuki.
Izumi Shirayuki quan tâm hỏi han: “Tsukuyomi-san, sao hôm nay em không đến xã đoàn cùng nhau ăn cơm hộp?”
“Ăn ngán.” Tsukuyomi Ruri trả lời.
Nhìn đĩa cơm cà ri thịt bò của Tsukuyomi Ruri, Izumi Shirayuki gật đầu nói: “Ra vậy, khi nãy chị cùng Mizuhashi-san và Inoue-san đã thảo luận về hoạt động kế tiếp, nhưng em không ở đấy nên chị sẽ nói lại lần nữa cho em nghe.”
Hoạt động?
Tsukuyomi Ruri nhạy bén cảm nhận được sắp có phiền phức.
Đôi mắt Izumi Shirayuki sáng lấp lánh nói: “Em có nghe nói về truyền thuyết người không mặt chưa?”
“Chưa nghe.” Tsukuyomi Ruri lắc đầu.
“Nghe nói gần đây ở thành phố Natsuki, thường xuyên có người ở đêm khuya thấy người không có mặt mũi xuất hiện, thậm chí có người vì vậy mà đã chịu tổn thương tinh thần.”
“Nghe đáng sợ thật á.” Leona nhỏ giọng nói.
Tsukuyomi Ruri “...”
Một con u linh có tư cách gì nói câu này?
Lúc này Izumi Shirayuki cũng không có dùng năng lượng bao quanh đôi mắt, nên không phát hiện có một con u linh bên cạnh.
Izumi Shirayuki tràn đầy hứng thú nói: “Tại sao lại xuất hiện truyền thuyết người không mặt? Chuyện này ẩn chứa nguyên nhân gì? Đối với chuyện này, chị thực sự rất tò mò. Tsukuyomi-san, em cùng chị đi điều tra bí ẩn của truyền thuyết người không mặt đi.”
“Em từ chối.” Tsukuyomi Ruri không hề do dự nói.
“Tại sao?” Izumi Shirayuki mở to hai mắt nhìn: “Em không hiếu kỳ hả?”
“Em không hiếu kỳ.” Tsukuyomi Ruri trả lời.
Chẳng những không hiếu kỳ, Tsukuyomi Ruri còn đang suy nghĩ cô có nên rời khỏi CLB Thần Bí.
Giải quyết một cái truyền thuyết u linh, sau đó lại xuất hiện truyền thuyết người không mặt, vậy về sau sẽ có càng nhiều loại truyền thuyết đô thị như này cần điều tra?
Nghĩ thôi đã thấy phiền phức.
“Tsukuyomi-san, cùng nhau đi khám phá bí ẩn nha, đi điều tra như này càng nhiều người càng thú vị.” Izumi Shirayuki cố khuyên bảo Tsukuyomi Ruri.
“Em vẫn không có hứng thú.” Tsukuyomi Ruri đang suy nghĩ có nên nói chuyện rút khỏi CLB ngay lúc này.
“Tsukuyomi-san, đừng cự tuyệt dứt khoát như vậy, có lẽ em không hứng thú với truyền thuyết người không mặt, nhưng mà chị rất tò mò, em coi như là đi làm bạn điều tra với chị nha? Đương nhiên em cũng có thể đưa ra yêu cầu tương ứng cho chị.” Izumi Shirayuki cầm tay Tsukuyomi Ruri nói.
Cảm nhận sự mềm mại trên bàn tay, Tsukuyomi Ruri theo bản năng hỏi: “Yêu cầu gì cũng có thể?”
Izumi Shirayuki nghiêng đầu nói: “Chuyện này thì, chỉ cần yêu cầu không quá kỳ quái thì đều được?”
Tsukuyomi Ruri nhìn Izumi Shirayuki nói: “Vậy chị cùng em đi tắm suối nước nóng được không?”
“Tắm suối nước nóng? Đương nhiên là được rồi.” Izumi Shirayuki cười nhẹ, nụ cười ngọt đến mức làm người ta không thể rời mắt.
Tsukuyomi Ruri mặt không cảm xúc gật đầu nói: “Vậy được, em đồng ý đi.”
Izumi Shirayuki vui vẻ nói: “Tốt quá, vậy buổi tối hôm nay chúng ta bắt đầu hoạt động luôn đi. Tsukuyomi-san, bây giờ chị không quấy rầy em ăn trưa nữa.”
Phất phất tay, Izumi Shirayuki nhảy nhót rời đi.
Nhìn Izumi Shirayuki rời đi, Leona khó hiểu hỏi: “Mà nè, sao cậu lại yêu cầu loại chuyện này? Chỉ là tắm suối nước nóng thôi, không có gì thú vị, đổi yêu cầu khác không phải tốt hơn hả?”
Tsukuyomi Ruri không nói gì, chỉ ngồi ăn cơm cà ri thịt bò, hương thơm bay bốn phía.
Sự chú ý của Leona lại quay về đĩa cơm cà ri, cô nàng nuốt nước miếng.
.....................
Sau khi tan học buổi chiều.
Tsukuyomi Ruri đeo cặp sách một bên rời khỏi trường, lúc trường cô luôn để cặp sách trong trường, hôm nay cô chủ nhiệm đến nói với cô việc này, nên cô cũng đành đem cặp sách rời khỏi trường.
Nhưng sau khi rời khỏi trường, Tsukuyomi Ruri cũng không có về nhà, mà đi xe điện chạy về phía ngoại ô.
Cô muốn đi nhìn xem căn cứ của Quỷ Linh Đoàn.
Lần trước đi qua do cần Leona dẫn đường nên cô phải đi bộ, nhưng lần này cô đã biết đường đi, đương nhiên sẽ không đi bộ nữa.
Chỉ tốn mười phút, Tsukuyomi Ruri đã xuống xe điện.