Chương 34

Sau đêm đó, Thời Khiển đã không thấy Triệu Bình Nhạc hai ngày.

Cô cũng không để ở trong lòng quá, chỉ hi vọng ngày có thể qua nhanh một chút, bản thân có thể nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Đêm giao thừa đêm 30, Thời Khiển ở trong phòng ngủ một mình, hai người bạn cùng phòng cũng chưa trở về.

Qua 0 giờ, Lâm Trần Nghiêu gửi tin cho cô trước.

[Lâm Trần Nghiêu: Năm mới vui vẻ.]

Thời Khiển trả lời lại anh năm mới vui vẻ, cũng gửi một tin năm mới vui vẻ cho Nam Lộ.

Nam Lộ trả lời cô trước.

Không đợi Thời Khiển mở khung chat, liền thấy có liên tục ba tin nhắn tới.

[Nam Lộ: Bảo bối năm mới vui vẻ! Lớn lên khỏe mạnh! Thoải mái phóng khoáng!]

[Nam Lộ: Hôm nay mẹ mình làm một túi bánh chẻo bỏ tủ lạnh, nói chờ mình qua đó nấu, để mình mang qua cho cậu.] [Nam Lộ: Chờ mình nha, rất nhanh sẽ tới!]

Thời Khiển nói cảm ơn, nhờ Nam Lộ cảm ơn dì với chúc dì năm mới vui vẻ.

Cô vừa mới trả lời lại, một cuộc gọi video liền gọi tới.

Từ Lâm Trần Nghiêu.

Thời Khiển lập tức ngồi xuống, cô thuận tay chỉnh chỉnh tóc, sau đó bấm nghe.

Ban đầu, điện thoại hình như để ở trên bàn, chỉ có thể nhìn thấy ánh đèn ấm áp từ trần nhà chiếu vào.

Tiếp đó, hình ảnh thay đổi, mặt Lâm Trần Nghiêu xuất hiện trong màn hình.

Mặt anh hồng hồng, giọng nói cũng khác thường.

Loáng thoáng có nét thiếu niên thời kì tán dóc.

Thời Khiển rất nhanh liền ý thức được, anh là uống rượu rồi, chắc là đang say.

“Khiển,” Lâm Trần Nghiêu ợ một hơi rượu, “Xem anh tìm được bảo bối gì này.”

Bối cảnh xung quanh anh thay đổi, giống như vào một căn phòng khác.

Lâm Trần Nghiêu cầm lấy một túi đồ.

Thời Khiển cúi sát vào màn hình cẩn thận nhìn một cái.

Bịch xốp đóng gói có chút biến chất, có vẻ cũ cũ, làm cho không nhìn rõ bên trong có gì.

Một lúc lâu, Thời Khiển mới nhìn ra bên trong là một túi sao giấy.

Chắc là túi sao trước anh cô gấp giúp Lâm Trần Nghiêu.

“Anh nhớ, trước đó anh còn cho em phần thưởng…” Lâm Trần Nghiêu cười men say càng thêm rõ ràng.

Thời Khiển mỉm cười, nói: “Anh cho em socola.”

Lâm Trần Nghiêu: “Rõ ràng là muốn cho nguyên một hộp, sau cùng em chỉ lấy có một viên… Còn lại, đều bị anh ăn…”

Thời Khiển cúi mắt xuống, nhớ tới chuyện xưa.

Khi đó toàn bộ mọi chuyện đều đột nhiên xảy ra, cô cũng cho rằng cô có thể từ từ ăn hết hộp socola, sau đó tới nghỉ đông có thể tiếp tục gặp anh.

“Đợi đến khi anh gặp lại em, Thời Khiển của chúng ta, lần đầu tiên gặp lại em, tuổi anh cũng không lớn mấy…”

“Nếu như, lần gặp lại, tuổi tác không chênh lệch mấy, thì tốt rồi…”

Như vậy, chính là Lâm Trần Nghiêu 15 tuổi gặp Thời Khiển 14 tuổi.

Lâm Trần Nghiêu vừa nói xong, đã nằm ra bên cạnh, anh vươn cánh tay che ở trên mắt.

Câu thứ hai anh nói rất nhỏ, giống như đang thì thào.

Hơn nữa, khi anh nằm xuống, quần áo tạo ra tiếng ma sát, làm cho điện thoại cũng không thu âm được rõ.

Cho nên, Thời Khiển đương nhiên không nghe rõ được câu thứ hai.

Thời Khiển lấy tai nghe bên gối ra, sau đó hỏi: “Nếu như cái gì?”



Lâm Trần Nghiêu không trả lời, như là ngủ thϊếp đi.

Nhưng qua mấy giây say, cánh tay anh gác trên mặt hạ xuống, mặt đầy ý cười.

Anh cười hỏi: “Ông nội của anh dẫn ba mẹ anh đến nhà chiến hữu làm khách, trong nhà chỉ còn anh với bà nội, em có muốn chúc tết với bà nội không?”

Chúc tết bà nội Nguyễn sao?

Thời Khiển sửng sốt một hồi, sau đó liền gật đầu đồng ý rất nhanh.

Nhiều năm rồi cô không nhìn thấy người bà hiền lành này rồi.

Hồi còn nhỏ, bà nội Nguyễn là người cô thích nhất trong khu.

Bà luôn luôn cười với mình, thường xuyên cho cô đồ ăn vặt.

Có một lần, không biết vì sao bà ngoại tâm tình không tốt, cô cẩn thận ở trong nhà không tiếp xúc với bà ngoại, nhưng vẫn bị bà đuổi ra ngoài.

Khi đó cô quá nhỏ, hoàn toàn không biết nên làm cái gì. Khóc ở cửa rất lâu, nhưng bà ngoại vẫn không mở cửa.

Vì thế, cô đành phải xuống lầu chẳng có mục đích gì.

Trên đường gặp được bà nội Nguyễn mua đồ trở về nhà, bà thân thiết khom lưng hỏi cô: “Sao gương mặt nhỏ nhắn lại khóc đến như vậy?”

Thời Khiển thút tha thút thít trả lời: “Hu hu… Bà ngoại không cho con vào cửa…”

Bà nội Nguyễn cười sờ sờ đầu cô, dắt tay cô, nói: “Vậy về nhà với bà nội nha. Nhà bà có rất nhiều đồ ăn ngon, chúng ta đi ăn một chút. Sau đó bà nội gõ cửa giúp con, có được không?”

Thời Khiển khóc nấc lên gật đầu.

Ngày đó, lần đầu tiên cô ăn được kem ốc quế ở nhà bà nội Nguyễn, ông nội Lâm còn cùng cô xem phim hoạt hình.

Bà nội Nguyễn làm cơm chiều rất ngon, hai ông bà cứ luôn nói với cô: “Ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút.”

“Không cần xấu hổ.”

“Muốn ăn cái gì thì gắp cái đó.”

Ăn cơm xong, bà nội Nguyễn đưa cô về nhà, bà thay mình gõ cửa, cười tít mắt với bà ngoại nói: “Cháu gái nhà bà có phải lạc đường không? Tôi thấy con bé cứ ở trong sân mãi, liền đưa nó trở về.”

Chung Mai Anh có chút xấu hổ, nói qua loa một tiếng, liền túm Thời Khiển vào.

Bà nội Nguyễn ở cửa nói chuyện với Chung Mai Anh vài câu, cô lặng lẽ lui về phòng mình.

Cuối cùng ngày đó, Chung Mai Anh phá lệ không tới tìm cô.

“A…, là Thời Khiển hả! Hiện tại đã đẹp như vậy rồi nha.”

Giọng của bà nội Nguyễn kéo cô vào trong hồi ức, cô ngây người nghĩ tới.

Bà nội Nguyễn đã già hơn với mười năm trước, nhưng nụ cười kia vẫn thân thiết hiền từ.

Thời Khiển cắn cắn môi dưới, cố gắng nuốt nước mắt lại, cười chúc tết với bà nội Nguyễn: “Bà nội Nguyễn, chúc bà năm mới vui vẻ, khỏe mạnh trường thọ.”

Bà nội Nguyễn cười gật đầu, nói: “Con bé vẫn nhớ bà nội hả, bà nội cũng chúc con năm mới vui vẻ.”

Mũi Thời Khiển chua xót, cô hít hít mũi, hỏi: “Bà nội, bà khỏe chứ?”

“Tốt tốt tốt.” Bà nội Nguyễn thấy cô vừa hít hít mũi, thân thiết hỏi, “Có phải con bị cảm không? Ta thấy con mặc có một cái áo, có ấm không? A…, đúng rồi, bà nội đã quên hỏi, giờ con ở đâu?”

Thời Khiển trả lời từng câu một: “Con không lạnh đâu bà nội, hiện tại con ở Chi Nam, ở trong trường đại học.”

“A… A… Chi Nam,” Bà nội Nguyễn suy nghĩ, quay đầu hỏi Lâm Trần Nghiêu, “Không phải con cũng làm việc ở Chi Nam sao?”

Lâm Trần Nghiêu nghe hai người nói chuyện, thoáng nhìn tới Thời Khiển, rồi nói với cô một câu: “Chi Nam không lạnh hả, ký túc xá các em không có hơi ấm, mặc áo khoác vào.”

Sau đó mới trả lời câu hỏi của bà nội: “Vâng, con cũng ở Chi Nam.”

“Hí, vậy con…”

Lâm Trần Nghiêu vừa nghe liền biết bà nội muốn hỏi cái gì, anh khẩn trương nói: “Ôi chao đừng có mắng con! Con vừa tới Chi Nam đã đưa em ấy đi ăn cơm rồi.”

Thời Khiển cười đến xảo quyệt, cô bỗng nhiên muốn làm nũng trước mặt bà nội, vì thế cô cất cao giọng, lên án nói: “Bà nội, anh ấy nói dối! Lần thứ hai gặp mặt anh ấy mới đưa con đi ăn, còn là con mời khách.”

Quả nhiên, vừa dứt câu, bà nội Nguyễn liền đánh một cái lên lưng cháu trai.

“Xú tiểu tử! Con có chút lương tâm không! Thời Khiển còn là sinh viên, con lại không biết xấu hổ bắt con bé mời con ăn cơm.”



Cái đánh này có chút mạnh, lại thêm Lâm Trần Nghiêu không hoàn toàn chuẩn bị tư tưởng, cơn say trong người cũng bị thế mà tỉnh lại một nửa.

Anh bị đánh đến nhe răng trợn mắt, tức tới nở nụ cười.

Anh “chậc” một tiếng, đem mấy lời này nói cho Thời Khiển nghe: “Em có chút lương tâm không.”

Một cái đánh của bà nội Nguyễn, Lâm Trần Nghiêu chịu qua xong, ngồi ngay ngắn, điện thoại cũng không cầm, vứt qua sofa bên cạnh, bày ra vẻ muốn nói chuyện.

“Oa, bà nội lại không tin cháu trai, lại đi tin cô bé không có lương tâm kia…”

“Con nói hẳn hoi cho bà.” Bà nội Nguyễn một bộ muốn đánh anh.

Lần này Lâm Trần Nghiêu nhanh nhẹn nhảy ra, nói: “Mỗi lần em ấy đi dạy thêm đều là con đưa đi! Trước kia con mời em ấy ăn bao nhiêu bữa cơm! Lần đó em ấy nói là lần đầu tiên em ấy mời con!”

“A…! Nhìn xem! Quả nhiên là con bé mời con ăn cơm! Xú tiểu tử!”

“Bà nội? Sao người không nghe con nói vậy? Sao người chỉ nghe người mình muốn nghe vậy!”

“…”

Bên kia một già một trẻ đang nói loạn lên, Thời Khiển với tới áo lông để ở cuối giường, mặc vào xong, dựa lưng vào tường nghe tới rất vui vẻ.

Qua một lúc, Lâm Trần Nghiêu như nhớ ra cô.

Anh cầm điện thoại lên, để sát lại nhỏ giọng uy hϊếp cô: “Làm hay lắm, chờ anh trở về.”

Thời Khiển mới không sợ anh, cười đến đắc ý, lại khıêυ khí©h: “Ừm, em chờ anh trở về.”

Lâm Trần Nghiêu nghiến răng nghiến lợi tắt điện thoại.

Điện thoại cúp rồi, Lâm Trần Nghiêu nhìn giao diện kết thúc một hồi lâu.

Đêm nay anh bị ông nội với cha mẹ liên thủ lừa dối đi tham gia tiệc xem mắt.

Đối phương là một cô gái nhỏ hơn anh hai tuổi, vừa tốt nghiệp đại học một năm.

Trong bữa tiệc, cô gái kia cười rất tươi lại hoạt bát.

Tuy hai người vừa mới gặp, nhưng cô ấy lại không hề sợ sệt, líu ríu nói chuyện về mình, cũng hỏi ra được mấy chuyện về anh.

Lâm Trần Nghiêu không khỏi nhớ tới Thời Khiển, lúc mới gặp cô làm gì cũng cẩn thận, cô gái nhỏ như vậy đã biết nhìn sắc mặt mình rồi.

Dẫn cô đi công viên trò chơi, rõ ràng sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, sợ mình không vui, vẫn cố gắng cùng mình chơi mấy trò mạo hiểm.

Ba mẹ cô gái này không ngừng gắp đồ cho cô ấy, kêu cô ăn nhiều vào, khen ngợi cô cô lại càng mở miệng nói.

Nhưng trong lòng Lâm Trần Nghiêu tràn ngập hình ảnh cô bé kia.

Cô một mình, giống như bèo trôi nổi trong nước.

Nhưng lại rất dẻo dai, lạc quan, luôn tươi cười, chưa bao giờ từ bỏ cái gì.

Anh nghĩ, đợi Thời Khiển 23 tuổi, nếu như đem cô kéo tới ngồi cùng cô gái này.

Chỉ nhìn bên ngoài, sẽ cảm thấy hai người đều là đóa hoa lớn lên trong gia đình ấm áp.

Nhưng anh biết, Thời Khiển là một bông hoa lớn lên trong núi tuyết.

Cô vượt qua gió sương, nhận hết giá lạnh, cứ thế nở hoa.

Anh bỗng nhiên cảm thấy ngồi không yên, anh tâm tâm niệm niệm, đều là nụ cười của cô bé kia.

May mà bà nội “đêm 30 trong nhà không thể không có ai” nên không tới đó, vì thế anh lấy cớ về nhà bồi bà nội, trở về trước.

Giờ phút này, bà nội còn đang nghiêm mặt nói với anh: “Con bé là con gái không dễ dàng gì, Nghiêu Nghiêu con không có việc gì thì giúp con bé nhiều vào.”

Lâm Trần Nghiêu cười đáp ứng: “Biết rồi mà bà nội, con đảm bảo!”

“Đừng để con bé gặp chuyện mới tới tìm con, con chủ động quan tâm nhiều vào…”

“Vâng vâng vâng, con biết rồi.”

Anh trở về phòng, gửi cho Thời Khiển một bao lì xì.

[Lâm Trần Nghiêu: Bạch nhãn lang, tuy em bất nhân với anh, anh vẫn đối tốt với em. Lì xì không lớn, 200 thôi, là lấy may, nhận lấy.] Đánh chữ xong, anh suy nghĩ, sửa lại một ít, sau đó gửi đi.

[Lâm Trần Nghiêu: Bạch nhãn lang, tuy em bất nhân với bạn bè, nhưng anh vẫn đối tốt với em. Lì xì không lớn, 200 thôi, là lấy may, nhận lấy.]