Chương 26

Lâm Trần Nghiêu phát hiện, sau hôm ấy, trong wexin Thời Khiển bỗng nhiên trở nên im ắng.

Đây là, tức giận sao?

Vì cái tên không biết như thế nào kia sao?

Lâm Trần Nghiêu giận tới bật cười.

Hai tháng trước công ty thông báo, muốn thiết lập địa điểm phân bộ ở Trung Quốc, anh còn đặc biệt làm PPT chứng minh chọn Chi Nam là chỗ tốt.

Phân tích phong phú, dùng nhiều góc độ, tổng cộng hơn 20 trang giấy.

Anh làm cả đêm mới xong.

Chính là vì sau này trở về sẽ càng thuận lợi chiếu cố cô.

Hiện tại cô bé này lại vì một tên nhóc không biết xuất hiện từ đâu mà không để ý tới anh.

Giỏi lắm, Thời Khiển.

Giỏi lắm.

Bộ phận nhân sự vừa báo điều lệnh mới, Lâm Trần Nghiêu bắt đầu lặng lẽ tiến hành bàn giao công việc.

Ngày hôm qua, bộ phận hành chính gửi công văn, yêu cầu nhân viên tới phân bộ Trung Quốc, bắt đầu từ 12 tháng này, nhanh chóng bàn giao công việc, chuẩn bị xuất phát.

Mùng 1 tháng 1 năm 2019, chính thức bắt đầu tiến hành công việc ở phân bộ Trung Quốc. Trong lúc bàn giao có thể làm việc online, ngoài ra mỗi người được nghỉ ba ngày có lương để sắp xếp cho chuyến bay.

Ngày hôm sau, Lâm Trần Nghiêu liền đeo kính, kéo vali xuất hiện ở sân bay.

Đi cùng còn có hai ba đồng nghiệp, đều là người Trung Quốc.

Mọi người yên lặng thảo luận không khí hôm nay cực kì thấp, đặc biệt là Lâm Trần Nghiêu rất kiệm lời.

“Anh Nghiêu hôm nay có chút im ắng.”

“Mấy hôm nay tâm tình anh ấy đều không ra gì.”

Đồng nghiệp nói những lời này là ở cạnh phòng Lâm Trần Nghiêu, giống như biết chút chuyện, hạ giọng tám với mọi người: “Hình như là em gái yêu sớm, hơi phiền lòng thôi.”

“A… a…, vậy thật phiền lòng. Chỉ là còn nhỏ, lại không thể mắng không thể phạt. Nếu là em trai còn có thể đạp hai cái.”

“Đúng vậy, tôi thấy anh ấy là rất chiều em gái. Lần trước không biết em gái anh ấy xảy ra chuyện gì, vừa nghe điện thoại đã ngồi máy bay cả đêm về nước đấy. Tăng ca mấy đêm viết phương án, nói giao cho người khác liền giao cho người khác rồi.”

“Ài, lão Lâm thật sự là anh trai tốt.”

“… Người ta chỉ hơn cậu có hai tuổi, gọi lão cái gì.”

Sau khi đổi sân bay, Lâm Trần Nghiêu tạm biệt đồng nghiệp, bay thẳng tới Chi Nam.

Anh xuống máy bay, không chút lo lắng gọi xe.

Lúc đợi xe, anh lại khéo léo lựa chọn đặt một khách sạn.

Đặt chỗ không bao lâu, xe cũng đã đến, anh đọc địa chỉ khách sạn cho tài xế, lại xử lý mấy tài liệu trên đường đi, trả lời mấy tin nhắn.

Công việc đều đã làm xong, Lâm Trần Nghiêu nhìn chằm chằm khung chat im lặng một hồi.

Cô bé này.

Thật sự là không có lương tâm.

Lâm Trần Nghiêu hừ lạnh một tiếng, cất di động đi.

Anh quyết định về khách sạn ngủ một giấc, kiên quyết không chủ động tới đại học Chi Nam tìm người.

Ai đó còn không giữ tính tình rồi.

Hừ.

*

Bảy rưỡi tối, Lâm Trần Nghiêu ngồi trong một chiếc xe đen đi tới Đại học Chi Nam.

Anh lăn qua lăn lại không ngủ được, cảm thấy bất an.

Vẫn là mình chủ động tới gặp Thời Khiển thôi.

Hai năm trước lúc tốt nghiệp anh lỡ hẹn không trở về, coi như là đi bồi tội.

Tâm tình không vui tìm cớ cho mình.

Ở nơi lạ nước lạ cái, may mà bầu trời tối đen, anh hơi hơi cúi thấp đầu, xen lẫn vào đám sinh viên ăn liên hoan về vào trong cổng trường.

Lâm Trần Nghiêu đi theo đám người tới một đoạn, sau đó lấy điện thoại ra bắt đầu dùng tìm kiếm.

Anh nhớ tháng trước gửi quà cho Thời Khiển từ nước ngoài, có ghi địa chỉ của mình.



Lâm Trần Nghiêu kéo tới địa chỉ yên lặng ghi nhớ, tiếp đó liền ngẩng đầu nhìn xung quanh, giống như không thấy bảng hướng dẫn đâu.

Anh đi tới hai bước, giữ chặt một nam sinh hỏi: “Bạn học, làm phiền một chút. Tòa 9 khu nam đào viên đi thế nào?”

Nam sinh kia rất cảnh giác: “Anh không phải sinh viên trường chúng tôi?”

“A… là thế này.” Lâm Trần Nghiêu giải thích, “Em họ tôi học ở đây, năm nay mới lên năm nhất. Gần đây em ấy phản nghịch, cắt đứt liên lạc với trong nhà, người nhà em ấy nhờ tôi đến xem tình hình.”

Nam sinh kia nửa tin nửa ngờ gật gật đầu, thấy anh quần áo chỉnh tề, không giống người xấu.

Đang chuẩn bị chỉ đường cho anh, lại nghĩ tới đầu năm nay đám lưu mạnh đều nhìn không giống lưu manh.

Vì thế anh ta xác nhận một chút: “Em họ anh học ngành gì?”

“Ngành Anh Văn.” Lâm Trần Nghiêu tốt tính trả lời.

Trùng hợp quá, anh ta cũng là người học viện ngoại ngữ, vừa lúc biết được nữ sinh học viện ngoại ngữ đều ở đào viên.

Nam sinh cuối cùng cũng yên tâm một chút, chỉ đường cho anh: “Anh đi dọc theo đường này đến ngã rẽ, rẽ phải, sau đó thấy một sân vận động, quẹo trái bên sân vận động, đi tới khu kí túc xá chính là đào viên. Đến đó anh hỏi tòa 9 ở đâu là được.”

Lâm Trần Nghiêu cảm ơn, bắt đầu đi tới kí túc xá.

Đối với người đi làm ngoài đời hai năm mà nói, vườn trường đại học thật sự là nơi tràn đầy không khí thanh xuân.

Anh bước từng bước chậm rãi, cảm nhận cảm giác thoải mái lâu ngày không gặp này.

Sinh viên ăn mặc thoải mái, ôm sách vội vàng tới lớp, có người kéo vali không biết là đi du lịch hay là về nhà…

Còn có, đôi tình nhân dán lấy nhau.

Lâm Trần Nghiêu đem ánh mắt đặt trên người đôi tình nhân ôm nhau kia ba giây, cảm giác nhàn nhã trong lòng không còn sót lại chút nào.

Mặt anh không chút thay đổi nhanh chóng cất bước.

Rất nhanh, anh tìm được đào viên, nhìn thấy bảng tên tòa nhà đầu tiên “tòa 3”.

Tòa đầu tiên là số 3, vậy số 9 ở đâu?

Không hề logic, Lâm Trần Nghiêu không muốn tìm, lại tìm một bạn học hỏi đường.

Cô bé đỏ mặt chỉ đường cho anh: “Anh đi thẳng về phía trước, tòa tận cùng bên trong, tòa số 9 là tòa có sân không rộng lớn đó.”

Lâm Trần Nghiêu nói cảm ơn, tiếp tục đi về phía trước.

Phía xa xa, Lâm Trần Nghiêu nhìn thấy dưới lầu có mấy bạn nam tụ tập lại, giống như đang đốt nến.

Ngọn nến giống như đang vây quanh gì đó.

Lâm Trần Nghiêu không cần nghĩ cũng đoán được, khẳng định là hình trái tim.

Anh chưa ăn thịt heo cũng đã thấy heo chạy.

Nhìn cảnh tượng theo đuổi người khác mà không dám thở này, không nhịn được nở nụ cười.

Quả nhiên, vẫn là thời sinh viên có thời gian làm mấy kiểu lòe loẹt này.

Cũng không biết là theo đuổi con gái nhà ai, mà lo lắng như vậy.

Lâm Trần Nghiêu không dừng bước, tiếp tục đi về phía trước.

Chắc là đã chuẩn bị xong, nhìn xa xa, có một nam sinh, dưới sự cỗ vũ của đám bạn, ôm một bó hoa to, bước vào bên trong đám nến hình trái tim.

Tiếp đó, Lâm Trần Nghiêu nghe thấy cậu ta bắt đầu gọi tên lên.

Ban đầu tiếng hô không lớn mấy.

Lâm Trần Nghiêu nghe không rõ, chỉ nghe thấy hình như là tên hai chữ.

Anh đến gần một chút, phỏng chừng cậu nam sinh kia cũng cất giọng thêm, tiếng hô to hơn không ít.

Lần này nghe rõ rồi.

Nam sinh kia đang hô:

“Thời Khiển!”

Chết.

Hóa ra là nhà mình sập.

Lâm Trần Nghiêu hít sâu một hơi.

Sao tới bây giờ nhóc con kia không hề nhắc tới nhân khí của mình cao như vậy chứ.

*

Thời Khiển có chút oan uổng, gần đây cô thật sự không tính chơi đùa gì.

Cuối tháng 12, bản thân còn đang vào thời gian ôn thi, mà đứa nhỏ cô dạy thêm cũng sắp tới kì thi cuối kì.



Phụ huynh trả tiền lương cũng không tệ, cô rất muốn cố gắng một chút, để thành tích của đứa nhỏ cao hơn chút, để học kì sau tiếp tục dạy.

Gần đây cô vừa bận rộn ôn tập cho mình, vừa bận bịu tổng kết những lỗi sai đứa nhỏ hay gặp phải trong lúc làm bài, trong kì này đứa nhỏ học dùng từ đơn đơn giản ghép thành từ ghép phức tạp.

Ngày mai tới dạy cho đứa nhỏ, Thời Khiển đang tổng kết ra một lượt để bổ sung thêm.

Loáng thoáng nghe thấy dưới lầu có người đang hô hào gì đấy.

Cô đeo tai nghe, không nghe rõ lắm, chỉ cảm thấy ồn ào.

Bỗng nhiên, cửa phòng ngủ bị người khác mạnh mẽ đẩy ra.

Thời Khiển cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, cô nhìn cô bạn cùng phòng không kịp thở, nghi ngờ bỏ tai nghe xuống.

Lại vẫn chưa kịp hỏi đã xảy ra chuyện gì, bạn cùng phòng đã mở miệng trước rồi.

Cô ấy chỉ ra cửa sổ, hưng phấn nói: “Thời Khiển! Dưới lầu có người tỏ tình với cậu.”

Giống như cùng lúc đó, Thời Khiển nghe rõ dưới lầu đang hét cái gì.

“Thời Khiển! Thời Khiển khoa Anh Văn 2018!”

“Em có thể xuống dưới một chút không! Anh có lời muốn nói với em!”

Thời Khiển đổi giày, vội vội vàng vàng chạy xuống dưới lầu.

Thời Khiển vừa bước tới cửa, người liền mông lung.

Không biết Tạ Cảnh Diệu ở dưới lầu hô bao lâu, dưới lầu đã có không ít người tụ tập xem náo nhiệt.

Thời Khiển cảm thấy da đầu run lên, xấu hổ đi tới chỗ Tạ Cảnh Diệu.

Thời Khiển vừa mới tới, Tạ Cảnh Diệu đã nhìn thấy cô rồi.

Thấy cô đi tới phía mình, Tạ Cảnh Diệu cười tít mắt ôm hoa đứng tại chỗ chờ.

Thời Khiển chưa từng nhìn thấy cảnh tượng này, tay chân luống cuống trong giây lát.

Cô đè giọng, vội la lên: “Tạ Cảnh Diệu, anh làm gì vậy!”

Tạ Cảnh Diệu cười nhìn cô, vững vàng đáp lại: “Tỏ tình đó.”

Thời Khiển: “Anh đừng làm loạn, giờ nhiều người tập trung như vậy… Đừng làm loạn!”

Tạ Cảnh Diệu chỉ cười, anh ta từ từ quỳ một chân xuống, cao giọng hỏi: “Thời Khiển, em đồng ý…”

Tạ Cảnh Diệu còn chưa kịp quỳ xuống, liền cảm thấy cánh tay mình bị lực kéo mạnh, cả người bị kéo lên.

Anh ta không hiểu quay đầu nhìn, đến lời tỏ tình còn chưa kịp nói xong.

Anh ta thấy một người đàn ông mặt trầm như nước.

Người đàn ông kia lạnh lùng mở miệng: “Không được, Vương mẫu nương nương nhà cô ấy không đồng ý.”

Tiếp theo, lại bồi thêm một câu: “Chính cô ấy cũng không muốn.”

Tạ Cảnh Diệu có chút tức giận, không biết người đàn ông bỗng nhiên nhảy ra cắt ngang lời tỏ tình của mình này ở đâu ra.

Giọng điệu anh ta không tốt, mở miệng hỏi: “Anh là ai?”

Lâm Trần Nghiêu buông tay túm Tạ Cảnh Diệu ra, ngoài cười nhưng trong lòng không cười, chỉ chỉ Thời Khiển đang ngây người, gằn từng chữ nói: “Anh họ em ấy.”

“Vậy anh cũng không thể…”

Lâm Trần Nghiêu cắt ngang lời Tạ Cảnh Diệu muốn nói: “Ít nhất không nên gióng trống khua chiêng chuyện tỏ tình như vậy? Em tôi cũng chưa từng nhắc tới cậu, cậu như này không phải là tính lừa chứ?”

Thời Khiển quả thật chưa từng nói với anh có người theo đuổi cô.

Lâm Trần Nghiêu dám tiến lên ngăn cản như vậy, là vì rõ ràng vừa rồi anh thấy trên mặt Thời Khiển hiện rõ hai câu “Mình muốn trốn” với “Mình không muốn”.

Nam sinh ôm hoa kia rõ ràng bị nghẹn lời, Lâm Trần Nghiêu cũng không quản anh ta nữa, quay đầu nhìn cô gái đang ngơ ngác phía đối diện.

Tức giận nói: “Còn không qua đây?”

“A… a…a…”

Thời Khiển vẫn đang mơ hồ, nhưng rất nhanh đã tới bên cạnh Lâm Trần Nghiêu.

Lâm Trần Nghiêu thấp giọng xác nhận: “Không phải người này chứ?”

Thời Khiển rất nhanh hiểu được anh đang hỏi cái gì, điên cuồng lắc đầu.

Sắc mặt Lâm Trần Nghiêu nhẹ đi không ít, nhẹ giọng nói: “Được, coi như được cứu.”

Nói xong liền kéo Thời Khiển rời đi.

Thời Khiển bị kéo đi tới phía trước, lại vẫn không quên quay đầu từ chối Tạ Cảnh Diệu: “Học trưởng, thật ngại quá, em không thích anh, gần đây cũng không tính yêu đương.”