Đều do đôi mắt như quả nho kia.
Nhất định là nó quá sáng ngời đã mê hoặc chính mình!
Rốt cuộc là tinh thần trọng nghĩa hay là thương hại, Lâm Trần Nghiêu thật sự
không nhìn ra suy nghĩ của mình lúc đó.
Tóm lại, khi đó liền như ma xui quỷ khiến đáp ứng xuống, mãi đến khi trước khi đi
ngủ nằm trên giường mới phản ứng kịp mình đã đáp ứng chuyện gì rồi.
Một người biết rõ “Bạn bè” thật sự là trêu đùa mình, cô bé lại chớp đôi mắt trong suốt, làm bộ như không biết.
Bởi vì, chỉ có bọn họ chịu dẫn cô đi chơi cùng.
Cho nên cho dù là trêu đùa, cũng tít mắt chấp nhận.
Cô bé như vậy.
Đồng ý làm bạn của cô.
Hí…
Có chút khó giải quyết.
Dẫn theo một cô bé như vậy có thể chơi cái gì chứ?
… Chơi trò gia đình sao?
Lâm Trần Nghiêu lăn qua lăn lại không ngủ được.
Nhưng nếu đã đồng ý, thì phải thực hiện lời hứa thật tốt, ít nhất trước khi ngày nghỉ kết thúc.
Ngày hôm sau sau khi ăn điểm tâm xong, Lâm Trần Nghiêu tay trái cầm bánh bao, tay phải cầm đũa gảy cây cải bẹ, làm bộ như không để ý, mở miệng hỏi: “Bà nội, bé gái bảy tám tuổi thích chơi cái gì?”
Bà nội Nguyễn vừa nghe câu hỏi này, trong lòng lập tức có tiếng chuông báo mãnh liệt, cảnh cáo nói: “Ông nội con tuy vì con mải chơi máy tính đuổi con ra ngoài, nhưng nếu con dám đem mấy cô bé trong khu cùng nhau đi chơi, ông nội con nhất định sẽ treo con lên đánh đấy.”
Lâm Trần Nghiêu: “…”
Lúc Lâm Trần Nghiêu còn nhỏ. Có một năm không biết thế nào, đám nhỏ lúc đó tự nhiên hứng khỏi nuôi tằm.
Cậu ta dẫn theo đám bạn cùng tuổi ham mê nuôi tằm, thiếu chút nữa đem hai cây dâu mọc cửa cổng khu trơ trụi ngay trước mắt.
Bà nội Nguyễn nghĩ đến đây, vừa đám vừa xoa bổ sung thêm chút cho cậu ta “nhuyễn”: “Hơn nữa, con với bọn nhỏ bảy tám tuổi chơi với nhau, thì chơi được cái gì? Tìm mấy đứa bạn bằng tuổi mà chơi, nghe lời đi.”
Lâm Trần Nghiêu há mồm định nói, nhưng nhìn bà mình một bộ “Nếu con dám giải thích vậy chính là cô muốn gây tại họa đến đám mấy cô bé rồi”, cậu ta bịt chặt miệng, lựa chọn tiếp tục ăn bánh bao.
Hàm hồ đáp ứng: “Biết rồi biết rồi.”
Mãi đến khi bà nội Nguyễn ra cửa vẫn cực kì lo lắng nhìn cậu ta mấy lần, thậm chí nghe Lâm Trần Nghiêu nói muốn đi ra tiệm net chơi game với bạn, bà mới nhẹ nhàng thở ra.
Lâm Trần Nghiêu chán nản, thái độ của bà nội cứ giống như cậu ta muốn đi bắt cóc trẻ con vậy!
Vừa mới xuống lầu, còn chưa ra khỏi tòa nhà, Lâm Trần Nghiêu liền thấy một cô bé quen mắt.
Cô bé mặc một chiếc váy màu vàng đang ngồi xổm cạnh tòa nhà mình, cầm cành cây chọc chọc trên mặt đất, thỉnh thoảng lại hướng mắt nhìn bốn xung quanh tòa nhà.
Lâm Trần Nghiêu huýt sáo một cái.
Ừm, quay sang chỗ ngoặt.
Thời Khiển lập tức quay đầu, nhìn về phía cậu ta, nhảy nhót đứng lên. Quyết đoán ném cành cây đi, phủi phủi bụi trên tay, liền chạy tới phía cậu ta.
Cô bé ngửa đầu, vẻ mặt chờ mong, lớn tiếng hô: “Lâm Trần Nghiêu! Anh tính mang em đi chơi sao?”
Lâm Trần Nghiêu lần đầu tiên nghe thấy tên mình bị một cây cải đỏ kêu hùng hổ như vậy, cậu ta dừng một chút, cười đến cứng ngắc, hỏi: “Cô bé, năm nay mấy tuổi?”
“8 tuổi.” Thời Khiển giòn giã đáp.
“Năm nay anh 15 tuổi, hơn em bảy tuổi,” Lâm Trần Nghiêu tận khả năng uyển chuyển giải thích, “Nói cách khác, lúc anh biết nghịch bùn, em còn chưa ra đời.”
Thời Khiển chớp mắt mấy cái, bắt đầu nghiền ngẫm ý tứ của người này.
Có phải anh ấy hối hận rồi không? Có phải không muốn làm bạn với mình rồi không? Bởi vì chán ghét tuổi mình quá nhỏ hả.
Thời Khiển có chút sốt ruột, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra được lý do nào, vì thế đành phải cứng ngắc giải thích: “Nhưng hiện tại em cũng nghịch bùn rồi!”
Lâm Trần Nghiêu: “…” Ý là cái gì?
Cậu ta đem lời mình nói vừa rồi với câu trả lời của cô bé hợp lại suy xét kĩ càng, sau đó cuối cùng đã tìm ra được.
Sợ là cô bé cho rằng mình ngại cô còn nhỏ, không muốn chơi với cô.
Cậu ta thở dài, có chút bất đắc dĩ.
Cô bé này, hình như quá mẫn cảm rồi.
“Ý của anh là, em gọi thẳng tên của anh thì không tốt lắm.” Lâm Trần Nghiêu cố gắng hạ giọng mình xuống, sợ dọa tới cô.
“Vì sao á? Giữa bạn bè với nhau, không phải là gọi tên sao?”
“Ừm… Nói là như thế không sai. Nhưng anh lớn hơn em nhiều như vậy, em nghĩ lại xem, nếu là lúc gặp nhau trên đường, em gọi không tên anh như vậy hả? Em nhỏ con như vậy, đến lúc đó lớn tiếng gọi anh như vậy,” Lâm Trần Nghiêu khoa tay múa chân chỉ chiều cao của Thời Khiển, lại so với mình, “Anh cao như này, anh không sĩ diện hả?”
Thời Khiển chấp nhận lý do này, trừng mắt nhìn, lại có chút mê hoặc: “Vậy… Gọi là gì?”
“Gọi anh.” Vẻ mặt Lâm Trần Nghiêu rất đương nhiên.
Anh…?
Thời Khiển không có bạn bè, càng không có bạn lớn tuổi hơn mình.
Cho nên, trong lòng cô, anh trai, chị gái hai cách gọi này, giống như ba mẹ, ông nội bà nội vậy, chỉ đại biểu cho người nhà, người có quan hệ huyết thống.
Nhưng chỉ là cách xưng hô, một khái niệm mơ hồ.
Bởi vì anh trai, hay chị gái, cô cũng không có.
Thời Khiển có chút do dự.
Cô không có anh trai, đương nhiên cũng chưa từng gọi “anh” bao giờ.
Cô há miệng thở dốc, nhẹ nhàng thử phát âm ra tiếng: “Anh…”
Lâm Trần Nghiêu không nhận ra tâm lý cô thay đổi, chỉ cho là cô bé ngại gọi mình là anh.
Cậu ta nhất thời cảm thấy có tội, cảm giác mình như là mấy người lớn ép bọn nhỏ vào làm trò vui ngày tết âm lịch vậy.
Vì thế, ngại ngùng sờ mũi của mình, sau đó liền xoa nhẹ bả vai Thời Khiển, bước một bước, nói: “Đi, anh dẫn em ra khu vui chơi.”
Thời Khiển nháy mắt như bị đóng đinh tại chỗ, thế giới nho nhỏ của cô bé nhất thời yên lặng rồi.
Chưa từng có ai, sẽ thân thiết đáp lại lời cô bé gọi như vậy.
Tuy nhiên, không hề nhẹ nhàng xoa nhẹ đầu cô.
“Chần chừ cái gì?” Lâm Trần Nghiêu đi tới hai bước, thấy Thời Khiển không đi theo, nhìn lại, cô bé vẫn sững sờ đứng tại chỗ, nghi ngờ hỏi.
“Này này…” Thời Khiển như từ trong mộng tỉnh lại, lập tức chạy chậm theo, “Đến đây đến đây.”
*
Khu vui chơi, nhộn nhịp, xung quanh toàn người đi lại.
Có một mình hoặc hai người lớn mang theo con cái tới.
Còn như Thời Khiển với Lâm Trần Nghiêu, cậu nhỏ dẫn theo một cô bé, thật là hiếm thấy.
Lâm Trần Nghiêu trước kia đã cùng bạn học tới nơi này, nhưng đều là tới thẳng mấy khu kí©h thí©ɧ như máy bay nhanh, ô tô điều khiển, thuyền hải tặc.
Cậu ta cúi đầu nhìn cô bé nhỏ con bên cạnh, cảm giác cô thật nhỏ, nói không chừng dây an toàn căn bản không giữ chặt được, thật là có chút nguy hiểm.
Vì thế, Lâm Trần Nghiêu lần đầu tiên mở sổ tay du khách ra, bắt đầu cẩn thận nghiên cứu xem nơi này có trò nào hợp với mấy bé gái.
Sau một lúc do dự, Lâm Trần Nghiêu thăm dò mở miệng: “Chúng ta đi chơi… Vòng xoay ngựa gỗ không?”
Thời Khiển bị nhộn nhịp xung quanh hấp dẫn, khuôn mặt nhỏ nhắn đã tràn đầy hưng phấn.
Cô nhảy nhót gật đầu, khuôn mặt đỏ bừng.
Người ở khu vui chơi rất đông, sau hai lần hai người bị đám đông gạt ra, Lâm Trần Nghiêu bắt được cổ tay Thời Khiển, nói: “Em cách xa như thế làm gì? Đến gần chút, đừng có mà chạy đi.”
Thời Khiển nhút nhát thử thăm dò tới gần, cố gắng duy trì khoảng cách tương đối gần như cũng sẽ không chạm vào Lâm Trần Nghiêu, cả đường đi rất cẩn thận.
Cô bé đi bên cạnh bỗng nhiên yên tĩnh lại, không giống như lúc mới vào, một đường líu ríu nhìn xung quanh.
Lâm Trần Nghiêu cảm thấy có chút kì quái, cúi đầu nhìn cô bé mới tới ngực mình, mới phát hiện biểu tình của cô bé có chút kì quái.
Lâm Trần Nghiêu không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Lại ngẩng đầu nhìn xung quanh, phát hiện những đứa trẻ khác không phải là đầu đeo kẹp thú bông, thì là tay cầm bóng bay, ăn vặt, lại cúi đầu nhìn cô bé bị mình nắm cổ tay, cậu ta bỗng nhiên hiểu ra, cô bé này nhất định là cực kì hâm mộ những đứa trẻ khác có nhiều đồ chơi lòe loẹt như vậy, lại ngại mở miệng nói mình muốn, hâm mộ nên tâm tình hơi hạ xuống.
Cậu ta bỗng nhiên đổi hướng, dẫn cô vào cửa hàng khu vui chơi.
Ở trên đầu bỗng nhiên xuất hiện thêm đôi tai thỏ trắng nõn, Thời Khiển mới hoàn hồn, nghi hoặc mở miệng: “Đây là để làm gì vậy?”
“Mua cho em chơi.”
Thời Khiển cực kì vui sướиɠ, cuống quít xua tay, vùng vẫy muốn lấy xuống: “Không không không… Không cần!”
Lâm Trần Nghiêu chỉ cho là cô bé hiểu chuyện lại ngại, lại đổi cho cô thành một tai gấu màu nâu: “Đừng lộn xộn!”
Thời Khiển nhất thời im lặng, vẫn duy trì tư thế đứng nghiêm, một cử động cũng không dám.
Lâm Trần Nghiêu không nghĩ tới cô lại có phản ứng lớn như vậy, bắt đầu nghĩ lại có phải vừa rồi mình đã dọa đến cô rồi không.
Cậu ta ho nhẹ một tiếng, dùng giọng nhẹ nhàng nhất mở miệng: “Em thích cái nào?”
Giọng nói này quá ôn nhu.
Người này lại quá chân thành hỏi ý kiến mình.
Đây là đãi ngộ Thời Khiển chưa bao giờ được nhận, cô như bị hấp dẫn bởi giọng nói phát ra từ đáy lòng kia: “Cái màu xanh kia.”
Tay nhỏ trắng nõn chỉ tới kẹp đeo trên cùng.
Lâm Trần Nghiêu quay đầu nhìn nhìn, là một con khủng long nhỏ há mồm.
Cô bé này…
Có chút ngoài dự kiến của cậu.
Nhìn cô bé như búp bê lớn lên trong căn phòng toàn màu hồng.
Cậu ta cho rằng cô nhất định sẽ thích mấy kẹp đeo động vật nhỏ nhắn đáng yêu.
Lâm Trần Nghiêu giúp cô tháo kẹp khủng long xuống, đưa cho cô bé.
Thời Khiển nhận lấy, thật cẩn thận bỏ xuống đất.
Con khủng long màu xanh há miệng rất lớn, cắn đầu cô bé, mà cái cắn này lại làm cô bé cười cong mắt.
*
Cả ngày nay, Thời Khiển có vòng mới, ăn kem, lần đầu tiên nếm hương vị hotdog, chơi vòng quay ngựa gỗ, ngồi vòng đu quay, cũng chơi thuyền hải tặc.
Mãi đến chạng vạng mới cùng Lâm Trần Nghiêu về nhà.
Lâm Trần Nghiêu đưa cô bé về nhà, Thời Khiển đạp bóng chiều tà, đi trong hành lang.
Ánh vàng rực rõ xung quanh biến mất phía sau, cô bé cao hứng giống như bị gội một gáo nước lạnh.
Chớp mắt một cái.
Cô bé cẩn thận tháo khủng long xuống, ngơ ngẩn nhìn một hồi lâu, sau đó không chút do dự chạy lên tầng chót.
Khu nhà ở kiểu cũ, ngoại trừ tầng chót phơi chăn ra, còn có một tầng chót nhỏ hơn.
Đường tới nơi đó, không có cầu thang, chỉ có một cây thang sắt gắn vào tường.
Bóng dáng nho nhỏ rất quen thuộc trèo lên trên, không có chút sợ hãi nào.
Tầng chót này, xung quanh chỉ có một vòng tường bao cao tới nửa chân Thời Khiển.
Ở bên trong góc, để một thùng đồ nho nhỏ.
Thời Khiển lập tức đi đến, tay nhỏ kéo chiếc thùng bị hai tảng đá nặng đè lên ra, mở thùng ra, cẩn thận cho kẹp khủng long vào.
*
Thời Khiển hít sâu một hơi, khom lưng mò mò chìa khóa ngoài cửa.
Cô bé mở cửa, lại để chìa khóa vào chỗ cũ, lúc này mới vào cửa.
Tuy giữa trưa không về ăn cơm, cả ngày không thấy bóng dáng, nhưng vẫn giống như cũ không có ai đi tìm mình cả.
Trong nhà chỉ có tiếng kịch truyền thanh phát ra.
Thời Khiển mím môi, nhỏ giọng nói một câu: “Con về rồi.”
Bà ngoại đang ngồi trên ghế sofa xem TV ôm cánh tay, mặt không thay đổi liếc cô bé một cái, cũng không đáp lại.
Thời Khiển nhanh chóng ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc mặt bà ngoại, cũng không thấy được vẻ bà ngoại sẽ nổi giận với mình, vì thế nhanh chóng thay giày, chuẩn bị về phòng mình.
“A, ta nghĩ cơm chiều con còn không về ăn đấy.” Lời này của bà ngoại mặc dù có chút làm người ta khó chịu, nhưng trong ngữ điệu không tính là kì quái gì.
Thời Khiển nghe vậy lại thấy kinh hách, lập tức dừng bước, cúi đầu đứng tại chỗ.
Bà ngoại nhìn bộ dáng xem ra rất nhu thuận của cô bé, trợn trừng mắt, chẳng muốn nói cô bé, chỉ phiền chán khoát tay, nói: “Đi đi đi đi, về phòng con đi.”
Thời Khiển lúc này mới thở nhẹ ra một hơi, như được đại xá, nhẹ nhàng đi về phía phòng mình.
Phòng của Thời Khiển, là thay cho phòng chứa đồ, gian phòng nho nhỏ chỉ đặt một chiếc giường đơn, với một cái bàn nhỏ, không có cửa sổ đứng đắn, ở trên đầu giường có một cái cửa sổ keo kiệt.
Cô bé khẽ đóng cửa, tránh tạo ra tiếng kêu, sau đó cẩn thận lấy một bức ảnh chụp chung nho nhỏ từ trong túi ra.
Bức ảnh kia cùng cỡ với tay cô bé.
Là ảnh chụp tại khu vui chơi, cô bé cầm một cây kem trứng tròn cười đến vui vẻ, Lâm Trần Nghiêu bên cạnh vẻ mặt lại lạnh nhạt một tay bỏ vào túi, biểu tình tùy ý nhìn chằm chằm máy ảnh.
Thời Khiển nhìn kĩ bức ảnh, trân trọng bỏ vào ngăn kéo thấp nhất của bàn học.