Trì Vi nói muốn kết hôn, Lục Chi Châu hành động cực kỳ nhanh gọn lẹ, tựa như sợ người sẽ chạy mất nên ngay hôm sau đã kéo cô đi mua nhẫn cưới, còn “tiện đường” lái qua ủy ban nhân dân đem giấy chứng nhận kết hôn về nhà.
Ra khỏi ủy ban nhân dân, trong tay mỗi người cầm một giấy chứng nhận đỏ chót, hai người nhìn nhau bật cười.
Tất cả xảy ra quá nhanh khiến Trì Vi cảm thấy mọi chuyện không hề chân thật chút nào, ngồi trong xe rồi còn mở giấy kết hôn ra nghiên cứu mãi: “Chi Châu, chúng ta kết hôn thật rồi sao?”
“Nhìn thấy tên phía trên chưa?” Lục Chi Châu kéo tay Trì Vi, mười ngón tay đan vào nhau: “Bắt đầu từ hôm nay em chính là vợ anh, đây là điều được pháp luật nhà nước công nhận, em muốn từ bỏ cũng không được nữa đâu.”
“Ai nói em muốn từ bỏ.” Trì Vi lầu bầu một câu, nhìn chiếc nhẫn lóe sáng mà hạnh phúc lan tỏa trong lòng.
Lục Chi Châu mỉm cười, ôm cô thật chặt vào lòng.
Chuyện kết hôn này đúng là vội vàng thật, nhưng tối qua Lục Chi Châu đã nghĩ rồi, nếu không dùng biện pháp an toàn thì phải cưới người ta về sớm một chút, nhỡ đâu Trì Vi mang thai trước khi hai người lãnh chứng thì cô sẽ bị coi là con đàn bà chưa chồng mà chửa, người ngoài nhìn vào sẽ bảo hai người này kết hôn vì bác sĩ bảo cưới.
Đối với đàn ông thì đấy không phải việc to tát gì nhưng phụ nữ thì sẽ không bao giờ được tha thứ nếu vướng phải chuyện này.
Vợ của mình, mình nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, bình thường đến cả một câu nặng lời còn không nói được thì sao nỡ để cô phải chịu tổn thương đây.
Vì thế mà vừa mới rạng sáng, Lục Chi Châu đã kéo người dậy đi chọn nhẫn. Trước khi đi còn nghĩ, nếu cô nhóc thích thì đi đăng ký kết hôn trước còn nhẫn thì để đặt người làm theo yêu cầu sau, vậy mà cô nhóc này vừa vào cửa hàng đã chọn luôn được một đôi nhẫn tinh xảo xinh xắn đúng như ý nguyện.
Lục Chi Châu sợ chiếc nhẫn thương mại quá, đâu đâu cũng bán mà anh thì có phải không có tiền đâu, chuyện đại sự cả đời, anh muốn trao cho cô những gì tốt nhất, kết quả là cô gái nào đó lại đeo luôn chiếc nhẫn đó vào tay anh, còn nói anh tục tằn quá, lại đánh giá chiếc nhẫn qua giá cả.
Lục Chi Châu dở khóc dở cười, anh đang nghĩ mình nên mua thêm mấy thừ khác, dây chuyền, hoa tai, vòng tay các loại, nhưng mà suy nghĩ kỹ lại thì mua trang sức cho cô chất đống ở nhà rồi mà cô cũng chẳng đeo được bao nhiêu.
Nhưng cũng không thành vấn đề, đã là chuyện kết hôn thì phải dành cho cô một bộ trang sức tốt nhất, kiếm tiền không để vợ mình tiêu thì cho ai tiêu?
Sau khi hai người kết hôn, thời gian lại về quỹ đạo ban đầu, mỗi người đều bận rộn với chuyện riêng của mình.
Trì Vi bận đóng phim, Lục Chi Châu bận chuyện bàn giao công việc cho người khác để nghỉ ngơi, dành hết sự quan tâm cho hôn lễ quan trọng của đời mình.
Mang thai cũng nằm trong kế hoạch của anh luôn, anh cứ cảm thấy dường như Trì Vi sẽ có bầu ngay lập tức.
Tùng Gia Duyệt nhận khối lượng công việc đồ sộ như vậy chỉ biết khóc hu hu, quỳ gối xuống chân Lục Chi Châu mà khóc: “Anh, anh không còn tình người à, nghỉ phép gì mà phải nghỉ lâu thế, anh phải để cho người ta sống nữa chứ!”
Lục Chi Châu ném cho cậu một chồng tài liệu: “Đợi bao giờ cậu kết hôn cậu cũng có thể xin anh nghỉ phép dài như này.”
“Nghỉ kết hôn?” Tùng Gia Duyệt nghe mà giật mình, sao phiên bản cậu nghe từ xung quanh không giống với lời anh nói thế nhỉ: “Anh nói anh sắp kết hôn rồi? Lần này anh nghỉ kết hôn?”
Tâm trạng Lục Chi Châu đang cực kỳ tốt, anh nói: “Đăng ký kết hôn rồi, còn chưa làm đám cưới.”
Tùng Gia Duyệt hỏi anh: “Ông ngoại biết không?”
Lục Chi Châu: “Còn chưa nói cho ông biết.”
Tiền trảm hậu tấu (*), Tùng Gia Duyệt bật ngón cái với anh: “Anh, anh trâu bò thật đấy.”
(*) Tiền trảm hậu tấu có nghĩa là chém trước tâu sau (tiền: trước, trảm: chém, hậu: sau, tấu: tâu, thưa). Trong tiếng Việt thành ngữ tiền trảm hậu tấu thường dùng để chỉ những việc làm không chờ đợi cấp trên, cứ làm, cứ hành động trước, xong xuôi mọi chuyện rồi mới báo cáo, thưa gửi.
Thật ra thì Lục Chi Châu vẫn đang nghĩ nên nói cho ông ngoại tin này vào lúc nào mới là thích hợp, mọi chuyện xảy ra nhanh quá, còn không thông báo cho người nhà, bây giờ thì không biết phải nói với mọi người ra sao.
Cũng may cả nhà đều thích Trì Vi, Lục Chi Châu suy nghĩ trong chốc lát, cũng không nên kéo dài lâu quá, buổi tối đến nhà ông ngoại luôn.
Anh vừa vào cửa đã bị ông ngoại hỏi: “Chi Châu, bạn gái đâu rồi? Sao không về nhà với con?”
Lục Chi Châu đỡ ông: “Ông ngoại, hôm nay Vi Vi vẫn đang bận việc, để bữa sau con dẫn cô ấy về nhà.”
Ông Mạnh vẫn chưa từ bỏ ý định, cứ nhìn sau lưng anh xem có gì không, nhưng chẳng có ai đến cả, trong lòng mất mát: “Con bé làm việc đến muộn như vậy chắc chắn phải mệt lắm.”
Ông vừa ngừng nói được một chút thì quay sang mắng cháu ngoại mình: “Chi Châu, sao con không thèm quan tâm đến con bé chút nào thế hả, đến đây làm gì, đi đón con bé về nhà đi!!”
Lục Chi Châu bật cười mà không biết phải làm sao, bây giờ vị trí Vi Vi trong lòng ông còn hơn cả anh rồi.
“Con để tài xế đến đón cô ấy rồi.” Lục Chi Châu đỡ ông ngồi xuống: “Ông ngoại, hôm nay con tới là có chuyện quan trọng muốn nói với ông.”
Ông Mạnh vừa nghe thấy thế thì không khỏi khẩn trương, ông hỏi anh: “Chuyện quan trọng gì?”
Lục Chi Châu nhìn ông một cái, thấy ông đã ngồi chắc trên ghế rồi mối nói: “Ông ngoại, con và Vi Vi đăng ký kết hôn rồi.”
Ông Mạnh sững sờ mấy giây, nhìn chằm chằm cháu ngoại mình rồi hỏi: “Châu Châu, con không bắt ép người ta đấy chứ?”
Lục Chi Châu không khỏi cười khổ: “Ông ngoại, con đảm bảo với ông, thần tượng của ông tự nguyện một trăm phần trăm.”
Ông ngoại: “Đám cưới còn không làm, sao người ta đồng ý kết hôn với con?”
“… Bọn con chỉ đăng ký kết hôn trước thôi, đám cưới sẽ bổ sung sau.” Lục Chi Châu nói: “Gần đây con giao hết việc cho nhân viên rồi, định nghỉ một đợt cho đã luôn, Vi Vi cũng không nhận thêm việc mới, đợi cô ấy đóng phim xong thì hai bọn con đều có thời gian, lúc ấy thì chọn ngày tốt rồi tổ chức đám cưới sau.”
Ông Mạnh nghe xong thì cười bảo: “Thằng nhóc này, làm việc nhanh thật đấy.”
Dừng một chút, ông đột nhiên nghĩ đến một chuyện càng khiến ông vui vẻ hơn: “Ha ha ha ha, bây giờ con bé phải gọi ông là ông ngoại rồi, muốn chối việc ký tên cũng không chối được đâu.”’
Lục Chi Châu: ‘…”
Vậy trọng điểm của ông ngoại chỉ là chuyện ký tên lên sách?
*
Trì Vi kết thúc lịch trình vào cuối tháng, hai người vốn định tổ chức đám cưới sớm một chút nhưng ông Mạnh lại không đồng ý, ông nói rằng đây là việc đại sự thì phải chọn ngày lành tháng tốt, mà đã làm thì không chỉ làm cho tốt thôi mà phải làm thật long trọng.
Ông Mạnh cũng là người trọng mặt mũi, cháu ngoại nhà mình kết hôn, cô dâu lại là thần tượng của mình, ông sẽ chờ đến đám cưới để hưởng thụ những ánh mắt hâm mộ chết người từ những ông lão, bà lão khác.
Đám cưới được định vào cuối năm, Trì Vi nhìn lịch vạn sự, ừ được, hôm đó cưới tốt, chắc chắn cũng sẽ có rất nhiều đôi tổ chức hôn lễ vào ngày ấy.
Các trưởng bối thì thích rườm rà, Lục Chi Châu và Trì Vi cũng nghe theo mọi người, dù sao cũng đăng ký kết hôn rồi, chỉ thiếu mỗi nghi thức này thôi.
Trì Vi thương lượng với Lục Chi Châu, lúc nào đó cô sẽ mở họp báo công bố chuyện mình sẽ rút khỏi showbiz làm Lục Chi Châu sửng sốt, hỏi lại cô: “Muốn rút thật sao?”
Trì Vi nói: “Em muốn rút ra từ lâu rồi, nhưng mà em sợ nhỡ đâu có một ngày anh không nuôi em nữa thì em biết làm thế nào bây giờ.”
Lục Chi Châu nhéo mũi cô: “Anh mà không nuôi em thì ông ngoại sẽ rút quyền trượng ra đập anh một trận.”
Trì Vi ôm eo anh, nói: “Nếu em tuyên bố em sẽ rút khỏi giới giải trí thì có lẽ fan hâm mộ sẽ đề nghị em trở thành họa sĩ toàn thời gian, nhưng thử nghĩ mà xem, nếu em không cảm hứng nữa thì sao. Lúc ấy em sẽ đi tìm việc luôn, thi vào đại học, nhận mấy cái chứng chỉ.”
Ban đầu, Trì Vi bước vào showbiz chỉ vì muốn kiếm tiền, sau đó mới yêu thích nghề diễn thật sự, nhưng bây giờ cô đã có chuyện quan trọng hơn, cô không thích cái cuộc sống hào nhoáng trong showbiz, càng không hy vọng cái giới này sẽ ảnh hưởng đến con mình.
Hơn nữa, cô cũng biết Lục Chi Châu không thích cô làm diễn viên, đặc biệt không thích cô diễn mấy bộ phim tình cảm lãng mạn, nhất là phải đóng mấy cảnh hôn, mỗi lần xem phim trên tivi thì anh sẽ ghen l*иg ghen lộn rồi tự bực mình với chính bản thân.
Là một diễn viên chuyên nghiệp thì không thể tìm diễn viên đóng thế cảnh thân mật cho mình được.
Nếu không làm diễn viên chuyên nghiệp được, vậy thì rút lui thôi, dù sao thì cô cũng muốn thử thách bản thân ở một số chuyện khác.
Buổi họp báo sẽ tổ chức vào tuần sau, nhưng ai ngờ kế hoạch lại không theo kịp cuộc đời biến động, lễ trao giải Điện ảnh Quốc tế lại diễn ra cùng ngày với buổi họp báo, Trì Vi vinh dự nhận được giải thưởng Nữ diễn viên xuất sắc nhất, khi cô đứng trên sân khấu chói lóa cầm giải thưởng trên tay thì trên mạng có người tự giới thiệu bản thân là người quen biết với Trì Vi tuôn ra một tin: Hoa sen trắng Trì Vi vì muốn trở nên nổi tiếng mà không chừa bất cứ thủ đoạn nào, hoàn toàn dựa vào quy tắc ngầm mới có thể nhận được giải thưởng Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất ngày hôm nay.
Sau khi phát biểu xong, vừa mới bước xuống bục, Trì Vi đã bị phóng viên ồ ạt vây quanh: “Xin hỏi chuyện trên mạng là sự thật sao? Chuyện cô trở thành ảnh hậu đều nhờ vào việc sử dụng quy tắc ngầm?”
Không nghĩ đến vào thời khắc này rồi mà vẫn có người muốn bôi đen cô, Trì Vi cong môi, bình tĩnh hỏi ngược lại: “Tôi và Lục Chi Châu ở bên nhau được gọi là quy tắc ngầm ư?”
Nghe được câu trả lời của Trì Vi, đám phóng viên như đang đào được mỏ vàng, kích động không thôi: “Vì vậy có thể nói tổng giám đốc Lục là người chống lưng của cô?”
Trì Vi: “Không, tôi mới là người chống lưng của anh ấy.”
Trì Vi không trả lời theo lẽ thường, thế là phóng viên không còn cách nào khác đành phải đuổi theo Lục Chi Châu để tìm được chân tướng.
Đối với chuyện lần này, Lục Chi Châu bày tỏ: “Người phụ nữ của tôi sử dụng quy tắc ngầm với tôi, có vấn đề gì sao?”
Phóng viên không biết phải đáp lại như thế nào, đúng lúc có người lanh mắt phát hiện chiếc nhẫn trên ngón áp út của Lục Chi Châu, thế là lớn mật mà hỏi: “Lục tổng, xin hỏi anh và cô Trì đã kết hôn với nhau rồi sao?”
Lục Chi Châu: “Thông minh.”
Đêm hôm ấy, hai người nắm tay nhau lên hot search, cả hai tài khoản weibo của Trì Vi đều bùng nổ.
Nếu chuyện tình cảm của mình đã bị lôi ra ánh sáng thì cô cũng chỉ có thể mượn việc này mà tuyên bố mình muốn rút lui khỏi giới nghệ thuật.
Trì Vi V: Lúc trước đã định sẽ nói điều này trong buổi họp báo nhưng không nghĩ rằng lại xảy ra chuyện như thế này, nên thôi đành mượn việc hôm nay để tuyên bố chuyện bản thân sẽ rút lui khỏi showbiz vậy. Tôi tin rằng mọi người cũng đã nhận ra điều gì đó, gần đây tôi không còn xuất hiện nhiều trên các chương trình truyền hình nữa, phim điện ảnh và truyền hình cũng không nhận. Ban đầu, bước vào giới giải trí cũng nhờ duyên trời sắp đặt, bây giờ rút lui không chỉ vì để kết hôn thôi mà tôi còn muốn thử thêm nhiều chuyện khác nữa, sau này tôi sẽ đăng lên weibo những câu chuyện hằng ngày của mình, những người bạn đáng yêu của tôi đừng buồn quá nhé, tôi vẫn sẽ trò chuyện với các bạn qua đây thôi.
Trì Vi vừa nhận được giải Nữ diễn viên xuất sắc nhất đã tuyên bố rút lui khỏi giới nghệ thuật, không ngờ rằng đây là một tin tức vô cùng khủng bố, fan hâm mộ ngỡ ngàng không thôi nhưng vẫn bày tỏ sự tôn trọng của mình dành cho Trì Vi, có người còn nói một cách cực kỳ kiêu ngạo: “Chẳng sao cả, chúng ta đi tìm Sầu riêng ba đồng đi.”
Có fan trả lời lại rằng: “Ờ đi đi, để lại Trì Ba Đồng cho chụy. [đầu chó.jpg]….”