Chương 1.1: Chín năm

Chiếc xe bị hỏng.

Đường núi gập ghềnh, xóc nảy. Hàng Cẩm ngồi ở trong xe cũng cảm thấy không thoải mái. Khi nhận thấy xe dừng lại, cô tháo khăn bịt mắt xuống và nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tài xế và trợ lý đang kiểm tra động cơ, thấy cô hạ kính xe xuống, trợ lý vội chạy tới báo: “Tổng giám đốc Hàng, xe chết máy rồi.”

Tài xế tạm thời không thể sửa xe nên bảo cô đừng lo lắng. Anh ấy nói rằng mình đã gọi điện, một lát nữa sẽ có người lái xe tới đón bọn họ.

Hàng Cẩm cũng không sốt ruột, vứt khăn bịt mắt ra, mở cửa xuống xe, vừa đi về phía trước vừa hít thở không khí trong lành của núi rừng.

Vài phút sau, tiếng còi vang lên từ phía sau. Hàng Cẩm không quay đầu lại mà đi dọc theo con đường núi, bên tai là tiếng cười trêu chọc của Lục Vận Phục: “Hàng đại tiểu thư, xe của cô bị hỏng à? Cô có muốn đi nhờ xe của tôi không?"

Hàng Cẩm phớt lờ đối phương.

Máy bay cất cánh lúc tám giờ, xe chạy được hai tiếng, bây giờ đã là mười giờ, thời tiết cuối tháng chín ở Bắc Kinh vẫn là mùa hè nhưng ở trên vùng núi này thời tiết đã bắt đầu vào mùa thu, bầu không khí xung quanh mang tới cảm giác mát lạnh.

Thấy cô bước đi không ngừng nghỉ, Lục Vận Phục yêu cầu tài xế dừng xe lại, xuống xe đi theo Hàng Cẩm vài bước: “Lên xe đi, trên xe tôi còn ghế trống.”

“Anh rảnh lắm à?” Hàng Cẩm không nhìn anh, giọng nói thản nhiên, không có nhiều cảm xúc.

Mỗi tháng Lục Vận Phục đều chạy tới tìm cô ít nhất mười lần. Khi cô đi công tác, anh sẽ đi cùng cô, người này còn gọi chuyện này với một cái tên cực kỳ đẹp đẽ là đi hẹn hò.

Cho dù cô có đi làm từ thiện thì anh cũng sẽ đồng hành cùng cô trên mọi chặng đường dù có chuyện gì đi nữa.

Nhưng Hàng Cẩm không hề có một chút cảm kích nào

Đây là lần đầu tiên Lục Vận Phục theo đuổi một người phụ nữ quyết liệt như vậy, cùng với tinh thần không bỏ cuộc cho đến khi đạt được mục tiêu.

Ngay cả khi xuống xe, trời lạnh đến mức nước mũi gần như chảy ra, anh vẫn cố dang rộng vòng tay đón gió núi hiu quạnh, khi nói chuyện hai hàm răng bất giác va vào nhau lập cập, lạnh tới mức khiến anh phải nghiến răng nghiến lợi: “Chậc, nói ra điều này thật đau lòng. Tôi đến đây không phải vì em sao, tôi phải… Vượt qua ngàn dặm, trèo non lội suối, chạy tới nơi hoang dã này để hẹn hò cùng với em.”

Người này nói chuyện không bao giờ nghiêm túc được, Hàng Cẩm nghe nhiều thành quen.

Mặc dù người đàn ông này trông chẳng khác nào một tên cà lơ phất phơ, ăn chơi trác táng nhưng anh luôn tham gia vào các dự án từ thiện do Hàng Cẩm quyên góp. Thậm chí anh còn xây dựng một số trường tiểu học hy vọng và tài trợ cho hàng trăm học sinh nghèo.

So với những anh chàng quần áo lụa là khác, Lục Vận Phục làm như vậy cũng có vài phần nhân tính.

Cuối cùng Hàng Cẩm cũng quay đầu lại nhìn anh một cái: "Nếu có nhiều tiền, mong Lục thiếu gia sau này sẽ quyên góp nhiều hơn."

Lục Vân trả lời rất mạnh dạn: “Điều đó là đương nhiên rồi.”

Năm Hàng Cẩm mười chín tuổi, để gia nhập giới kinh doanh của Bắc thị, cô đã theo chân một nhóm đại gia ngân hàng đầu tư để gây quỹ từ thiện. Năm đó, cô đã tài trợ cho mười sinh viên nghèo ở miền núi.