Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhớ Em Đã Nhiều Năm

Chương 79

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 79

Sau khi cầu hôn thành công, cuối tuần đó Kỳ Nhiên sắp xếp cho phụ huynh hai nhà chính thức gặp mặt.

Chu Vận là người coi trọng thể diện, vừa nghe nói sắp gặp thông gia thì sốt sắng cả lên, ngay trong đêm chạy tới thẩm mỹ viện làm một tấm thẻ, dưới sự dỗ ngọt của nhà tạo mẫu tóc làm hẳn một kiểu tóc uốn thời thượng, ngày hôm sau lại lôi kéo mấy chị em bạn dì trong tiểu khu đi dạo trung tâm thương mại mua quần áo và trang sức.

Ngày đó Từ Tri Tuế đang đi làm thì điện thoại di động vang lên không ngừng, liên tục có tin nhắn ngân hàng gửi đến.

Cô vốn tưởng rằng sức mua sắm của mình đã là ghê gớm rồi, ai ngờ núi cao còn có núi cao hơn, sức mua của Chu Vận mới thật sự là đỉnh cao ——

Nhưng mà, tại lần nào cũng phải quẹt thẻ của cô?

Nhìn từng lịch sử thanh toán chi phí, Từ Tri Tuế cảm thấy tim mình đang rướm máu. Có điều nếu như thế có thể khiến Chu Vân vui vẻ thì cứ kệ bà đi.

Lúc tan tầm về đến nhà, Chu Vận đang nhìn vào gương thử chiếc váy mới mua, Từ Tri Tuế vừa nhìn thấy bà thì thiếu chút nữa không nhận ra, nhìn bóng lưng còn tưởng là Kiều Lâm tới xông cửa.

“Được đấy quý bà Chu Vận, có chút phong cách của mấy ngôi sao Hồng Kông thập niên 90 rồi đó.” Từ Tri Tuế buông túi xách, hứng thú quan sát Chu Vận hai vòng.

Chu Vận nghe cô khen mà có chút lâng lâng, chống eo hóp bụng tạo dáng: “Còn phải nói. Nhớ năm đó mẹ con còn trẻ, thanh niên theo đuổi mẹ xếp hàng dài từ Nam Thành đến Bắc Thành đấy biết không hả?”

Từ Tri Tuế liên tục phụ họa: “Vâng! Mẹ của năm đó là một cành hoa của Nam Hồ! Con có được sắc đẹp như bây giờ, tất cả cũng nhờ gen của mẹ quá tốt!”

“Khen mẹ thì cứ khen đi, mắc gì còn nhắc tới con?” Chu Vận lườm cô, nhặt một chiếc váy khác trên trường lên, ướm thử trước người: “Nhanh tới đây xem giúp mẹ đi, ngày mai gặp thông gia mẹ mặc cái nào đẹp hơn?”

“Mẹ đừng có hỏi con nữa, giờ con thấy cái váy nào cũng giống với năm con số bị trừ trong thẻ của con.” Từ Tri Tuế nhìn thoáng qua giá cả trên thẻ lại đau lòng.

Chu Vận hừ một tiếng: “Nhìn con keo kiệt kìa, chẳng phải mẹ cũng vì muốn giúp con rạng rỡ mặt mày sao? Không phải con nói bố của Kỳ Nhiên tái hôn rồi, người vợ hiện tại vừa trẻ vừa xinh đẹp, cho nên mẹ con cũng đâu thể để người ta so sánh được, đúng không?”

“…” Đúng là thích hơn thua một cách kỳ lạ. Từ Tri Tuế xoa xoa mũi, nhỏ giọng than thở: “Người ta đâu có cùng tuổi với mẹ.”

Chu Vận thính tai, liếc cô một cái sắc lẹm: “Con nói gì cơ?”

Từ Tri Tuế sợ hãi rụt cổ lại, giả lả nói: “Không, ý con là về phương diện khí chất thì mẹ hoàn toàn áp đảo người ta!”

Chu Vận đắc ý nhếch khóe môi: “Đương nhiên!”

Từ Tri Tuế không chút keo kiệt tâng bốc quý bà Chu Vận thêm mấy câu, sau đó xoay người vào phòng bếp, chuẩn bị rửa tay ăn cơm, nào ngờ trên bàn ăn không có một thứ gì, Chu Vận bận sửa soạn cho mình mà không nấu cơm.

Cô cụp khóe mắt quay lại, ánh mắt u oán nhìn chằm chằm Chu Vận đang tự mãn: “Cho nên, mẹ không chỉ quẹt thẻ của con mà còn chưa nấu cơm cho con đúng không?”

Chu Vận vỗ trán, dài giọng ‘aiza’ một tiếng: “Mẹ quên mất.”

“……”

Có thể là bản thân cũng cảm thấy diễn xuất của mình quá mức khoa trương, hoàn toàn không có sức thuyết phục, Chu Vận ho khan một tiếng, cũng không giả bộ nữa, chỉ chỉ điện thoại di động của cô rồi nói: “Lúc mẹ đi mua sắm có ghé ăn lẩu với dì Tôn rồi nên về nhà không muốn vào bếp nữa, con tự gọi đồ ăn bên ngoài đi.”

“…” Mẹ vẫn còn là mẹ ruột của con sao?

Từ Tri Tuế ôm điện thoại di động lướt xem phần mềm giao hàng chốc lát, cũng không có gì muốn ăn, bèn đến siêu thị dưới lầu mua một hộp lẩu tự sôi để lót bụng.

Nếu là bình thường thì cô có thể bảo Kỳ Nhiên nấu đồ ăn ngon cho cô, nhưng bởi vì phải chuẩn bị cho bữa tiệc ngày mai nên hôm nay anh đã về vịnh Tinh Hà ở.

Buổi tối, hai người gọi điện thoại video, Từ Tri Tuế trốn trong phòng lén lút cà khịa quý bà Chu Vận gần đây hơi buông thả bản thân, Kỳ Nhiên chỉ cười không nói gì, cũng không hùa theo nói xấu mẹ vợ.

Từ Tri Tuế kể khổ xong thì tâm trạng cũng thoải mái hơn, cùng Kỳ Nhiên xác định thời gian và địa điểm gặp mặt ngày mai xong xuôi, cô chuẩn bị đi ngủ. Nào ngờ vừa cúp điện thoại đã nhận được chuyển khoản từ Kỳ Nhiên.

Cô ngồi bật dậy, che miệng mở mắt, yên lặng đếm số 0 trong tài khoản ngân hàng: “Hàng triệu, hàng trăm, hàng chục…”

Ánh mắt Từ Tri Tuế rực sáng, dáng vẻ hệt như một cô bé tham tiền, đang muốn gọi điện thoại cho Kỳ Nhiên hỏi anh có ý gì, Wechat của anh đã gửi tin nhắn đến.

Kỳ Nhiên: [Không sao, chồng em có tiền.]

Từ Tri Tuế: [Nhưng cái này cũng nhiều quá rồi đấy!]

Kỳ Nhiên: [Đâu có nhiều, sau này của anh đều là của em.]

“……”

Từ Tri Tuế ôm di động lăn lộn trên giường.



Sáng sớm hôm sau, Kỳ Thịnh Viễn gọi điện thoại tới, chính thức bày tỏ lời mời với gia đình Từ Tri Tuế.

Chu Vận đã sớm sửa soạn xong, thay váy và giày cao gót mới mua, thấy Từ Tri Tuế còn đang ngủ nướng thì không chút khách sáo vén chăn lên, thúc giục cô rời giường chuẩn bị.

Từ Tri Tuế dở khóc dở cười, nhưng nhìn Chu Vận ăn mặc long trọng như vậy, cô cũng không tiện làm bà mất hứng. Sau khi rửa mặt chải đầu, cô chọn cho mình một bộ váy liền thân hơi có vẻ nghiêm túc, còn trang điểm nhẹ nhàng, thu xếp ổn thỏa rồi cuối cùng cũng ra cửa.

Kỳ Nhiên dựa theo thời gian đã hẹn đến đón người, lúc hai mẹ con xuống lầu, xe của anh vừa mới dừng lại ở cửa đơn vị.

Khách sạn đặt tiệc ở gần vịnh Tinh Hà, mặc dù nằm trong nội thành nhưng môi trường yên tĩnh và tao nhã, đối lập rõ ràng với cảnh tượng phồn hoa náo nhiệt bên ngoài, giống hệt như một chốn bồng lai tiên cảnh do con người tạo ra.

Lúc bọn họ đến, Kỳ Thịnh Viễn đã dẫn theo vợ con đứng chờ ở cửa, hai bên hàn huyên một lúc rồi mới lần lượt đi vào phòng bao.

Chu Vận chưa từng tiếp xúc với Kỳ Thịnh Viễn, tất cả tin tức về nhà họ Kỳ đều được biết từ miệng Từ Tri Tuế.

Trước khi đến, trong lòng bà khá bồn chồn, cảm thấy một ông chủ lớn như Kỳ Thịnh Viễn chắc chắn sẽ rất kiêu ngạo, kiểu cách bề trên làm cho người ta khó ở chung. Còn có vợ của ông ấy nữa, dựa theo motip của mấy bộ phim truyền hình thì hẳn đây sẽ là một nữ diễn viên phụ ác độc rất có thủ đoạn.

Nhưng khi gặp mặt rồi mới biết, thì ra tình hình thực tế khác xa với tưởng tượng của bà.

Kỳ Thịnh Viễn xấp xỉ tuổi bà, nụ cười hòa ái, ăn nói nhã nhặn, không giống như một thương nhân có thủ đoạn sắc bén mà càng giống một học giả kiến thức uyên bác hơn.

Còn Kiều Tầm Tuân thì sao, bề ngoài nhìn thì có chút công kích, nhưng nói chuyện và làm việc vô cùng chu đáo, toàn bộ quá trình đều cười nói thân thiết với Từ Tri Tuế, không hề bày ra tư thế trưởng bối, giống hệt như một người chị gái, ở chung lâu sẽ phát hiện tính cách của cô ta cũng không sắc sảo như vẻ bề ngoài.

Chu Vận lẳng lặng đánh giá cả gia đình vui vẻ hòa thuận này, thầm nghĩ mình suy nghĩ nhiều rồi, Kỳ Nhiên ưu tú như vậy, người nhà của anh có thể kém đi đâu được chứ.

Sau một hồi tán gẫu, Kỳ Thịnh Viễn nói vào chuyện chính: “Gia đình tôi ai cũng thích cô bé Tuế Tuế này, hai đứa nó có thể ổn định cuộc sống cũng là tâm nguyện nhiều năm qua của tôi.”

Chu Vận cười nói: “Đúng vậy, hai đứa nhỏ có thể ở bên nhau cũng không dễ dàng gì, tôi cũng mong rằng hai đứa nó sớm ổn định!”

Kỳ Nhiên yên lặng nắm bàn tay Từ Tri Tuế ở dưới bàn, hai người nhìn nhau cười.

Kỳ Thịnh Viễn nhìn thấy sự ngọt ngào của đôi vợ chồng son, trong lòng lại càng phấn khích: “Nếu đã cầu hôn rồi thì tranh thủ chọn ngày lành đi đăng ký kết hôn đi.”

Chu Vận nhìn con gái đang uống nước, nói: “Chuyện này còn phải xem ý tứ của vợ chồng son đã.”

Kỳ Nhiên đứng dậy, gắp cho Từ Tri Tuế miếng cá cô thích ăn, cười nói: “Con đã bàn bạc với Tuế Tuế rồi ạ, dự định ngày 5 tháng 8 sẽ đi đăng ký kết hôn.”

Chu Vận lấy di động ra nhìn lịch: “Lễ Thất Tịch âm lịch, ngày tốt, lát nữa về mẹ sẽ chuẩn bị hộ khẩu cho hai đứa.”

Từ Tri Tuế ngượng ngùng cúi đầu, trong lòng lẩm bẩm: Còn hơn nửa tháng nữa, cũng đâu cần gấp gáp như vậy chứ.

Kỳ Nhiên như nhìn thấu tâm tư cô, ghé vào tai cô nhẹ giọng nói: “Nếu có thể, anh ước gì ngày mai đi đăng ký với em luôn.”

Từ Tri Tuế lườm anh: “Nghĩ hay lắm, ngày mai là Chủ nhật, Cục dân chính không làm việc!”

Tiệc gia đình kết thúc trong bầu không khí vui vẻ, Kỳ Thịnh Viễn uống chút rượu nên không tiện lái xe, bèn gọi điện thoại bảo tài xế tới đón.

Trước khi đi, ông ấy gọi Kỳ Nhiên sang một bên, thấp giọng thì thầm vài câu. Kỳ Nhiên khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn bọn họ ngồi xe rời đi.

“Đi thôi, chúng ta cũng về nhà.” Kỳ Nhiên quay lại, nắm tay Từ Tri Tuế đi về phía bãi đỗ xe.

Từ Tri Tuế nhắm mắt theo sát bên cạnh anh, trong đầu là hình ảnh hai bố con thì thầm với nhau: “Bố anh nói gì với anh vậy?”

“Không có gì, chỉ bảo chúng ta đăng ký kết hôn xong thì đem đến cho mẹ anh xem một chút, báo bình an.”

“Chuyện nên làm.” Từ Tri Tuế gật đầu, cũng không nghĩ nhiều, xoay người vẫy tay với Chu Vận vừa từ toilet đi ra.

Sau khi về đến nhà, Từ Tri Tuế vào toilet tẩy trang, Kỳ Nhiên nhìn cửa phòng đóng chặt, yên lặng đi tới bên cạnh Chu Vận.

“Dì ơi, cháu có một thứ muốn gửi cho dì ạ.”

Chu Vận đang rót nước vào bát Bugatti, nghe vậy để bình nước xuống đứng lên, nghi hoặc nhìn anh: “Thứ gì vậy cháu?”

Kỳ Nhiên lấy một tờ giấy chứng nhận bất động sản và một tấm thẻ ngân hàng trong cặp công văn hay mang theo bên mình ra, đưa tay phủi bụi trên người, trịnh trọng đặt vào trong tay bà.

“Căn nhà này nằm ở đường Tam Hoàn, chỉ đứng tên một mình Tuế Tuế, còn có tấm thẻ ngân hàng này dì cũng cất đi ạ, xem như của hồi môn nhà cháu cho Tuế Tuế.”

Nhà họ Kỳ có thể có thái độ như vậy khiến Chu Vận rất bất ngờ, địa chỉ và diện tích đất đai trên tờ giấy chứng nhận càng khiến bà kinh ngạc, liên tục trả lại cho Kỳ Nhiên: “Không không, cái này dì không thể nhận, cháu cầm về đi. Dì thật lòng mong hai đứa sống tốt, những thứ khác không cần bàn tới!”

Kỳ Nhiên đè tay bà lại, nở nụ cười: “Dì cứ cầm đi ạ, đây cũng là ý của bố cháu. Ông ấy nói, mặc dù dì không nói gì nhưng phần lễ nghĩa chúng cháu nên có vẫn phải có. Căn nhà này là cho Tuế Tuế, cho cô ấy một sự bảo đảm, cũng có thể khiến dì an tâm, không có ý gì khác, dì đừng suy nghĩ nhiều, coi như cất thay cô ấy ạ.”

Nói đến nước này, Chu Vận cũng không tiện nói gì nữa, đỏ mắt gật đầu: “Bố cháu có lòng rồi.”

Kỳ Nhiên cười cười: “Ông ấy suy nghĩ khá chu toàn, sợ có chỗ nào không đúng sẽ khiến trong lòng dì không thoải mái. Cháu vẫn còn một căn nhà ở Tam Hoàn, vốn định lấy làm phòng cưới, nhưng cháu biết Tuế Tuế không nỡ sống xa dì, cho nên sau khi kết hôn chúng cháu vẫn ở trên lầu, để cô ấy muốn gặp dì lúc nào là có thể gặp ngay.”

Chu Vận nói: “Dì đương nhiên cảm thấy tốt, nhưng làm như vậy bên phía bố cháu sẽ không có ý kiến gì chứ?”

“Không đâu ạ, ông ấy nói ông ấy lớn tuổi rồi, thói quen sinh hoạt không giống với thanh niên chúng cháu, cho nên không cần phải miễn cưỡng sống chung một nhà. Chúng cháu thích ở đâu, ông ấy sẽ không xen vào, chỉ cần có thời gian thường xuyên về thăm ông ấy là được.”

“Được.” Chu Vận xoay người lau khóe mắt, “Vậy là tốt rồi.”

« Chương TrướcChương Tiếp »