Chương 48 Trạng thái tinh thần của Chu Vận không thích hợp ở trong phòng bếp nữa, con dao trong tay bà khiến trái tim Từ Tri Tuế như treo ngang cổ họng, sợ bà sẽ làm chuyện gì đó tổn thương bản thân dưới sự sợ hãi cực độ.
Từ Tri Tuế đưa bà rời khỏi phòng bếp, vừa dỗ vừa lừa bà uống một ít thuốc an thần. Không lâu sau, tâm trạng của Chu Vận bình tĩnh lại, chỉ là đôi mắt vẫn còn đờ đẫn trống rỗng, giống như một vũng nước đọng tuyệt vọng.
Dỗ Chu Vận ngủ được thì đã gần rạng sáng, Từ Tri Tuế chỉnh lại góc chăn cho mẹ, khoác thêm áo khoác xuống giường, rón rén đóng cửa phòng ngủ của bà lại.
Buổi tối cô không ăn cơm, bây giờ bụng đã đói đến mức không còn cảm giác, vốn định nấu mì gói lấp đầy bụng cũng bởi vậy mà bỏ đi.
Một mình lẳng lặng ngồi trong phòng khách, Từ Tri Tuế không bật đèn, để mặc cho bóng tối nuốt chửng mình, có lẽ như vậy đầu óc mới có thể tỉnh táo hơn, mới có thể hiểu được một số chuyện.
Chu Vận nói, buổi chiều hôm đó Kỳ Nhiên có tới tìm cô, chỉ có điều chuyện này đã theo sự qua đời đột ngột của Từ Kiến Minh trở thành bí mật không kịp nói ra.
Thì ra Kỳ Nhiên không lừa cô, anh cũng không phải không từ mà biệt, anh có tới tìm cô. Nhưng điều khiến cô thấy khó hiểu là, rõ ràng mình đã hẹn anh tại quán trà ‘Gặp Mặt’, vì sao anh lại chạy đến nhà cô?
Chẳng lẽ là lúc cô đến vịnh Tinh Hà tìm anh, hai người đã không cẩn thận bỏ lỡ nhau? Anh không gặp cô ở quán trà cho nên mới chạy thẳng đến nhà cô?
Không đúng, dòng thời gian không khớp, lúc cô đến nhà họ Kỳ thì sắc trời đã tối, còn theo Chu Vận nói thì Kỳ Nhiên tới nhà tìm cô vào buổi chiều.
Tại sao anh không đến quán trà, rõ ràng vào giờ đó chỉ cần anh đến quán trà thì nhất định sẽ thấy cô ở đó. Nhưng anh lại không làm như vậy, chẳng lẽ là bởi vì không biết?
Nhưng rõ ràng anh đã nhìn thấy tờ giấy cô để lại, vì sao lại không biết?
Từ Tri Tuế càng nghĩ càng đau đầu, sự tình rốt cuộc như thế nào có lẽ chỉ có bản thân Kỳ Nhiên mới có thể cho cô đáp án.
Cô lấy di động ra muốn gọi cho Kỳ Nhiên, nhìn đồng hồ thì mới phát hiện đã gần hai giờ sáng. Giờ này chắc Kỳ Nhiên đã ngủ, mà bản thân cô có lẽ cũng nên đợi tâm tình bình tĩnh lại rồi hẵng nói chuyện với anh.
Từ Tri Tuế đặt điện thoại xuống, uống nửa viên thuốc ngủ, lại uống thêm nửa viên trazodone hydrochloride*, sau đó mơ màng trở về phòng.
(*thuốc được bác sĩ chỉ định để điều trị chứng trầm cảm, giúp cải thiện tâm trạng, sự thèm ăn và mức năng lượng, đồng thời giảm lo lắng và mất ngủ liên quan đến chứng trầm cảm.) ……
Sáng sớm hôm sau, Từ Tri Tuế bị một cuộc điện thoại từ Nam Hồ đánh thức.
Người gọi điện thoại là chú họ ở quê cô, khi còn bé ở Nam Hồ đã từng gặp qua vài lần, còn từng bế cô, nhưng sau khi cả nhà Từ Tri Tuế dời đến thủ đô thì dần dần cắt đứt liên lạc với họ hàng ở quê.
Chú họ nói khó khăn lắm mới hỏi thăm được thông tin liên lạc của cô, sau khi hàn huyên một hồi thì nhắc tới chính sự. Thì ra là Nam Hồ tiến hành quy hoạch thành phố, căn nhà tổ của nhà họ Từ ở vùng ngoại ô kia sắp phải phá bỏ và di dời.
Căn nhà tổ kia vốn là do ông nội Từ Tri Tuế để lại, sau đó cả nhà Từ Kiến Minh chuyển đi nơi khác sống thì để lại ngôi nhà tổ cho bác cả duy nhất của Từ Tri Tuế.
Bác cả sức khỏe không tốt, chân bị tật nên đi đứng khó khăn, bởi vậy không thể làm việc bình thường, gia cảnh cũng nghèo khó.
Lúc ông nội Từ Tri Tuế còn sống đã cố gắng kiếm cho bác cả một người vợ, nhưng sau khi kết hôn không lâu, bác gái lại lấy lý do đi nơi khác làm công để bỏ nhà trốn đi, từ đó về sau không trở về nữa.
Bác cả cứ thế một mình sống trong nhà tổ. Năm Từ Tri Tuế vừa mới tới thủ đô đi học, ông ấy bị bệnh qua đời, nhà tổ cũng để trống tới bây giờ.
Trong lần phá bỏ và di dời này tình cờ nhà tổ cũng nằm trong diện quy hoạch, nhưng bác cả qua đời đã lâu, dưới gối không có con nối dõi, theo pháp luật thì phần di sản này có thể quy về danh nghĩa mẹ con Từ Tri Tuế.
Người bên bộ phận phá bỏ và di dời đang thúc giục, nói căn nhà này nếu không có người nhận thì sẽ trở thành tài sản sở hữu tập thể.
Chú họ nghĩ dù gì cũng là một khoản phí di dời đáng kể, không lấy thì phí, cho nên tìm đến Từ Tri Tuế, thúc giục cô về quê làm thủ tục sang tên.
Sau khi rời giường, Từ Tri Tuế bàn bạc qua với Chu Vận, quyết định tranh thủ dịp tết Âm lịch được nghỉ để về quê Nam Hồ một chuyến.
Tết Âm lịch năm nay Từ Tri Tuế có tổng cộng bảy ngày nghỉ. Sau khi đến đơn vị cô đã thảo luận với hai vị bác sĩ khác chuyện đổi ca, bác sĩ Chúc đồng ý vô cùng sảng khoái, nói lúc con mình sinh ra Từ Tri Tuế đã thường xuyên giúp anh ấy trực ban, bây giờ cô có việc thì đổi ca với cô là chuyện đương nhiên.
Từ Tri Tuế nói lời cảm ơn với anh ấy, thời gian nghỉ trưa lại bắt đầu suy nghĩ thời gian về quê.
Chỉ còn vài ngày nữa là đến Tết Âm lịch, làm thủ tục thì cần phải có thời gian, trong dịp lễ Tết các cơ quan nhà nước lại không đi làm, mua vé máy bay vào dịp Tết cũng khó khăn, đủ các nguyên nhân cộng lại, cô quyết định sáng mai sẽ xuất phát.
Lúc về đến nhà thu dọn hành lý, Từ Tri Tuế nhắn tin cho Kỳ Nhiên: [Tôi và mẹ tôi phải về quê ở Nam Hồ vài ngày, anh nhớ phải trông chừng Porsche đấy, không thể để nó chạy lung tung nữa, nếu không nó sẽ trở thành mèo hoang.]
Đến đêm khuya Kỳ Nhiên mới trả lời: [Được, anh cũng tạm thời có việc phải đi công tác, vừa mới xuống máy bay. Ngày mai sẽ sắp xếp người qua chăm sóc Porsche, em và dì cũng đi đường cẩn thận, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh.]
Từ Tri Tuế nhìn chằm chằm tin nhắn của anh hồi lâu, tạm thời đè xuống những nghi vấn quanh quẩn trong lòng, có một số việc nên hỏi rõ ràng trước mặt sẽ tốt hơn.
……
Ngày hôm sau Từ Tri Tuế đưa Chu Vận về Nam Hồ, lúc máy bay hạ cánh xuống sân bay đã là giữa trưa. Chú họ dẫn theo cô con gái nhỏ hơn Từ Tri Tuế hai tuổi tới đón máy bay, nói mẹ con cô hiếm khi về quê, mời hai mẹ con cô ở lại nhà mình trong khoảng thời gian này.
Từ Tri Tuế không thích làm phiền người khác, chú họ tuy rằng nhiệt tình nhưng cũng đã nhiều năm không gặp, thật sự không tính là quen thuộc, sống trong nhà có nhiều bất tiện, vì thế cô khéo léo từ chối ý tốt của bọn họ, đặt một phòng ở khách sạn cách khá gần trung tâm thành phố.
Nam Hồ đã thay đổi rất lớn, từ một tỉnh lị phía Nam từng không có tiếng tăm gì, hôm nay đã trở thành một thành phố du lịch nổi tiếng cả nước, đường xá rộng rãi, phong cảnh cũng đẹp mắt, các toà nhà cao tầng cũng không thua kém gì thủ đô.
Trên đường trở về khách sạn, chú họ lái xe dẫn bọn họ đi ngang qua trường tiểu học mà Từ Tri Tuế từng học, cổng trường học đã sớm thay hình đổi dạng, cửa hàng tạp hóa bên đường cũng sạch sẽ hơn trước. Nếu không phải trước cửa còn viết mấy chữ to tướng “Trường tiểu học Nam Hồ”, suýt chút nữa Từ Tri Tuế đã không nhận ra.
Đến khách sạn cất hành lý xong thì thời gian vẫn còn sớm, Từ Tri Tuế muốn tốc chiến tốc thắng, sau khi cùng Chu Vận nghỉ ngơi một lúc, cô quyết định đi thẳng đến đơn vị liên quan làm thủ tục.
Hai bố con chú họ đưa các cô đến cửa tòa nhà chính phủ, buổi chiều cũng không có nhiều người đến xử lý nghiệp vụ, Từ Tri Tuế đi vào lấy số, đợi chưa được một lúc đã đến phiên họ.
“Xin chào, chúng tôi đến làm thủ tục sang tên bất động sản thừa kế.”
Từ Tri Tuế đưa tài liệu đã chuẩn bị trước vào cửa sổ, nhân viên công tác giơ tay, ý bảo các cô ngồi xuống trước.
Một lát sau, nhân viên công tác hỏi: “Căn nhà này ban đầu là Từ Kiến Binh đứng tên đúng không?”
“Đúng vậy, ông ấy là bác tôi, đã qua đời từ rất lâu rồi. Vốn căn nhà này nên do bố tôi kế thừa, nhưng ông ấy cũng…… Cho nên hiện tại muốn chuyển sang tên tôi.”
Từ Tri Tuế giải thích tình huống đơn giản, nhân viên công tác nhanh chóng hiểu được ý của cô, lật xem tư liệu, nói: “Tôi xem qua thì thấy giấy tờ của cô chưa được hoàn chỉnh, chỉ có giấy chứng tử của Từ Kiến Binh vẫn chưa đủ, cần phải đến ủy ban nhân dân hoặc đồn công an bổ sung giấy chứng tử của Từ Kiến Minh, sau đó…”
Lời còn chưa dứt, Chu Vận đứng ở một bên đột nhiên lên tiếng: “Cô nói vậy là sao? Chồng tôi đã chết đâu, tại sao lại bắt tôi làm giấy chứng tử cho ông ấy?!”
“Không phải con gái dì tự nói sao?” Nhân viên công tác thoáng bối rối: “Được rồi, nếu ông ấy chưa chết thì kêu ông ấy tự làm thủ tục đi, chúng tôi cũng đỡ phiền phức.”
Chu Vận bỗng nhiên kích động, tựa người vào bệ cửa sổ hét lớn: “Tôi nói ông ấy vẫn chưa chết, ông ấy vẫn luôn ở bên cạnh tôi, cô không nghe rõ tôi nói sao!”
Giọng của bà rất lớn, mọi người xung quanh lũ lượt nhìn qua, Từ Tri Tuế cũng không ngờ Chu Vận sẽ có phản ứng mãnh liệt như vậy, cô vội vàng tiến lên kéo bà ra: “Mẹ, mẹ đừng như vậy, mẹ qua bên cạnh nghỉ ngơi đi, chuyện còn lại để con giải quyết cho.”
Nhưng Chu Vận hoàn toàn không để ý tới cô, vừa hét vừa mắng nhân viên công tác “nguyền rủa” chồng bà. Trong lúc nhất thời, nhân viên công tác không rõ tình huống cũng nổi cáu, chỉ vào mũi Chu Vận nói: “Tôi thấy dì bị thần kinh đúng không? Là con gái của dì nói ông ấy qua đời thì tôi mới kêu nhà dì đi làm giấy chứng tử, sao lại bảo tôi nguyền rủa ông ấy! Nếu dì cảm thấy ông ấy chưa chết thì kêu ông ấy tới đây là được, cần gì phải ở đây phát điên!”
Cảm giác được thân thể Chu Vận đang run rẩy kịch liệt, Từ Tri Tuế nói với nhân viên công tác: “Tôi xin anh đừng nói nữa!”
Tình huống cụ thể cô có thể giải thích sau, cũng có thể xin lỗi bọn họ vì sự đường đột của Chu Vận, nhưng cô không muốn người khác dùng câu chữ đó làm đau đớn mẹ cô.
Cho đến nay Chu Vận luôn sống trong thế giới hư ảo, bà ảo tưởng chồng mình vẫn còn ở bên cạnh, những chuyện làm bà sợ hãi cũng chưa bao giờ xảy ra, chỉ có tự mình lừa dối bản thân thì bà mới có thể sống tiếp.
Rồi một ngày nọ, lời nói dối này bị người ta vô tình vạch trần, muốn bà đối mặt với sự thật Từ Kiến Minh đã qua đời nhiều năm, làm sao bà có thể chịu được?
Từ Tri Tuế đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho tình huống bà sẽ phát bệnh ở nơi công cộng, có lẽ trong chốc lát nữa thôi Chu Vận sẽ đập tan hết mọi thứ ở đây, hoặc có lẽ bà sẽ khóc lớn một trận…
Nhưng không hề có, sau khi cãi nhau, Chu Vấn đột nhiên trở nên yên tĩnh, ánh mắt thất thần nhìn Từ Tri Tuế, lại nhìn người trong cửa sổ: “Ông ấy chết rồi à? Ông ấy thật sự chết rồi sao?”
Từ Tri Tuế ôm mẹ vào lòng: “Mẹ, chúng ta về nhé, bây giờ chúng ta về luôn, mẹ đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ đến gì nữa.”
Chu Vận không nói lời nào, sắc mặt trắng bệch dọa người, Từ Tri Tuế đành phải thu lại giấy tờ trên mặt bàn trước, nói với nhân viên công tác: “Xin lỗi, hôm khác tôi lại đến.”
Nói xong, cô dắt Chu Vận rời khỏi đại sảnh.
……
Mỗi lần phát bệnh, Chu Vận luôn điên cuồng, nhưng lần này bà lại im lặng đến lạ thường, tựa như tự nhốt mình trong một chiếc hộp tối đen, không thể nghe thấy gì.
Từ Tri Tuế đưa bà về khách sạn, sau khi dùng thuốc, Chu Vận ngủ thϊếp đi, ngày hôm sau tỉnh lại, câu đầu tiên bà nói với Từ Tri Tuế là: “Tuế Tuế, bố con được chôn ở đâu?”
Trong lòng Từ Tri Tuế cả kinh, đây là lần đầu tiên Chu Vận thừa nhận sự thật Từ Kiến Minh qua đời. Cô không dám hành động thiếu suy nghĩ, cẩn thận hỏi thăm tình huống của Chu Vận.
Nhưng Chu Vận chỉ cười với cô: “Con đừng nhìn mẹ như vậy, mẹ đã lạc trong giấc mộng này quá lâu rồi, bây giờ cũng đến lúc nên tỉnh giấc. Mẹ muốn đi thăm bố con, mấy năm qua không đến thăm mộ ông ấy, chắc ông ấy trách mẹ lắm.”
Từ Tri Tuế đỏ mắt, đành phải nói cho bà biết mộ của bố cô ở thủ đô, chờ hai người xử lý xong chuyện ở Nam Hồ sẽ trở về thăm ông.
Chu Vận gật đầu đồng ý.
Mấy ngày sau, Chu Vận biểu hiện hết sức bình thường, thậm chí còn chủ động đề nghị đi cùng Từ Tri Tuế đến đồn công an làm giấy chứng tử cho Từ Kiến Minh.
Từ Tri Tuế lo lắng tình huống như lần trước lại xảy ra, cô không đồng ý để bà đi cùng mà nhờ chú họ và thím họ giúp chăm sóc mẹ.
Thủ tục sang tên rườm rà, cần thời gian nhất định, Chu Vận muốn ở lại Nam Hồ đón tết Âm lịch, thừa dịp thời gian rảnh rỗi đi dạo nơi năm đó bà và Từ Kiến Minh gặp gỡ yêu nhau.
Chu Vận hiếm khi tỉnh táo như vậy, Từ Tri Tuế đương nhiên thuận theo ý bà. Chú họ thím họ không đành lòng để mẹ con các cô ở khách sạn quạnh quẽ, nói gì cũng muốn đón các cô về nhà ăn tết.
Thịnh tình khó chối từ, ngày giao thừa Từ Tri Tuế dẫn theo Chu Vận đến nhà chú họ ăn cơm tất niên. Thân thích trong nhà họ Từ đều tới đông đủ, ngồi chật kín hai bàn lớn, đây cũng là lần giao thừa náo nhiệt nhất kể từ sau khi Từ Kiến Minh qua đời.
–
Bên kia, Kỳ Nhiên kết thúc công việc trở lại thủ đô, vừa kịp ăn bữa cơm tất niên ở nhà.
Tết Âm lịch Kỳ Dữu ở nhà chồng, không có cô ấy ở đây, ngôi nhà này có vẻ hơi vắng vẻ, hai bố con anh không có chuyện gì để nói, nói tới nói lui lại nhắc tới công việc. Kiều Tầm Tuân ngồi bên cạnh chịu không nổi, kêu bọn họ gần sang năm mới rồi đừng chán ngắt như thế được không.
Ăn cơm tất niên xong, Kỳ Nhiên chuẩn bị lên lầu rửa mặt nghỉ ngơi, mấy ngày nay anh đi công tác liên tục, thời gian nghỉ ngơi mỗi ngày chỉ được ba bốn tiếng, thật sự có chút mệt mỏi.
Vừa buông lỏng cà vạt, điện thoại di động trong túi vang lên.
“Alo, ăn xong cơm tất niên chưa?” Sau khi nhấn nút nghe, giọng nói uể oải của Bùi Tử Dập vang lên.
Kỳ Nhiên nói: “Ừ, vừa ăn xong.”
“Vậy có muốn ra ngoài uống chút gì không, tôi ở Tempt chờ cậu.” Nhận ra sự do dự của Kỳ Nhiên, Bùi Tử Dập nói: “Tôi có lời này muốn nói với cậu.”
“Được, hai mươi phút nữa tôi đến nơi.”
Kỳ Nhiên cầm áo khoác ra cửa.