Chương 14.2: Gọi đồ ăn bên ngoài

Bình thường đám học sinh bên văn hóa luôn khinh thường học sinh bên trường nghe thuật, đều cho rằng bọn họ là đám người không học vấn sau này cũng không có công việc nào chấp nhận, ngược lại, đám học sinh bên trường nghệ thuật cũng cảm thấy đám học sinh bên kia đều là những con mọt sách.

Hai bên nước sông không phạm nước giếng.

Vào thời điểm đó, Dịch Thư Nguyệt đã theo đuổi Tống Sâm được đúng hai tháng, mà Tống Sâm đã không để mắt đến cô, cũng không chấp nhận kết bạn trên Wechat với cô, ngay cả bạn học thân nhất trong trường cấp ba cũng không coi trọng chuyện này, khuyên cô sớm bỏ đi.

Dịch Thư Nguyệt là người có tính cách càng phớt lờ cô, cô càng trở nên mạnh mẽ hơn. Nhưng chuyện của giúp việc đã mang tới cho cô đả kích cùng áp lực rất lớn. Không phải cô không nghĩ đến chuyện nói với ba mẹ, nhưng lại sợ bọn họ ở xa còn phải lo lắng cho mình.

Vào lúc này, cô không muốn gặp Tống Sâm, vì sợ rằng tâm trạng của mình không tốt sẽ làm ra chuyện gì đó.

Hai người nhìn nhau một giây, Dịch Thư Nguyệt quay lại, định tìm một quán cà phê ngồi một lát rồi nghĩ biện pháp đối phó, nhưng cô lại nghe thấy giọng của Tống Sâm: "Dịch Thư Nguyệt."

Giọng anh ấy trong trẻo nhưng lạnh lùng, giống như vầng trăng trên bầu trời xa xôi, có đôi khi Dịch Thư Nguyệt cảm thấy anh càng thích hợp với cái tên "Nguyệt" này hơn

Dịch Thư Nguyệt thực sự muốn chạy, nhưng đây là lần đầu tiên Tống Sâm gọi thẳng tên của cô, cô có chút nghiện nên phải miễn cưỡng quay đầu lại, nhảy xuống.

Tống Sâm cao hơn cô gần một cái đầu, Dịch Thư Nguyệt giống như một con gà nhỏ bị kỷ luật trước mặt anh: "Để làm gì vậy?"

"Không được trốn tiết. Nếu bị bắt lại, tôi sẽ báo với giáo viên."

Tống Sâm bình tĩnh nói.

Anh là chủ tịch hội học sinh, có nhiệm vụ giám sát kỉ luật của học sinh, vài lần anh gọi tên cô, cũng đều là vì cảnh cáo cô vi phạm kỉ luật.

Đây không phải là lần đầu tiên cô nghe anh nói điều này, trước kia khi nghe những lời này có thể bật cười, nhưng hôm nay, không hiểu sao cô lại xúc động không thể giải thích được.

Cô hít sâu một hơi, cố gắng duy trì vẻ ngoài bình tĩnh, nhìn anh, nhấn mạnh từng chữ từng chữ nói: "Cậu không cần phải lo cho tôi."

"Tôi đã nhấn thêm cậu vào WeChat mười hai lần, nhưng đều bị cậu từ chối." Cô cũng không hiểu tại sao mình lại nhớ rõ ràng như vậy, “Tống Sâm, cậu cũng đừng ỷ vào việc tôi thích cậu mà đối xử với tôi như vậy."

Dịch Thư Nguyệt cảm thấy mình sắp không kìm được nữa, dùng sức dụi dụi mắt: "Nếu cậu đã muốn từ chối tôi thì đừng để ý đến tôi nữa."

"Đúng vậy, đây là chức trách của cậu, nhưng đến giáo viên cũng chưa từng quản tôi, cậu dựa vào cái gì mà muốn quản tôi? Cậu là gì của tôi?"

"..."

Trên mặt Tống Sâm vẫn không có bất cứ biểu tình gì, sau khi yên lặng nghe cô tức giận, mới hỏi một câu: "Có phải có người bắt nạt cậu không?"

Dịch Thư Nguyệt không kìm được nữa, nước mắt cứ thế tuôn rơi.

Sau khi nghe cô nói xong, Tống Sâm khẽ nhíu mày, hiếm khi thấy anh kinh ngạc: "Chỉ vì chuyện này? Cậu chỉ cần trực tiếp đuổi việc bà ta là được rồi, thay chìa khóa khác, không cần lý do. "

“Đây không phải vấn đề.” Dịch Thư Nguyệt khịt mũi: “Vấn đề là tôi không biết ở gần đây có quán ăn nào ngoài.”

"..."

Tống Sâm nhìn cô nói không nên lời: "Đồ ăn bên ngoài bỏ thêm nhiều phụ gia, không tốt cho sức khỏe, sao cậu không tự mình học nấu ăn?"

"Tôi sẽ không học đâu."

Dịch Thư Nguyệt nói như một lẽ đương nhiên: "Nếu không cậu tới chỗ tôi làm việc đi? Tôi có thể trả tiền cho cậu giống như trả tiền thuê giúp việc, trả gấp ba lần cũng được."

"..."

Mặt Tống Sâm không hề cảm xúc, xoay người rời đi: "Cút."

Dịch Thư Nguyệt vội vàng chạy theo phía sau, tâm trạng tồi tệ vừa rồi, cũng theo cuộc nói chuyện vừa rồi với Tống Sâm, bị cô ném ra sau đầu: “Tống Sâm!”

"Đừng gọi tôi như vậy, Dịch Thư Nguyệt, cậu không chê thì tôi cũng ngại."