Cuối cùng Tống Sâm không để cô ngủ tiếp nữa.
Vừa nãy cô cao trào rất nhiều lần, tiêu hao nhiều năng lượng, nếu không ăn cơm thì sẽ không có lợi cho cơ thể.
Anh xốc mạnh chăn lên, ôm người phụ nữ đang ngủ say bên trong ra như ôm trẻ con, vỗ nhẹ lên mông cô: “Dịch Thư Nguyệt, đừng ngủ nữa, dậy ăn cơm.”
Đang mơ đẹp thì bị đánh thức, cô nghe thấy âm thanh quen thuộc nhất, là giọng của Tống Sâm. Dịch Thư Nguyệt không an phận cử động trong vòng tay của anh, đầu vùi vào cổ anh, hai mắt nhắm chặt, miệng thì lẩm bẩm: “Không muốn cử động, anh bế tôi đi.”
Tống Sâm khẽ cười. Anh mặc váy ngủ cho cô nhưng không mặc qυầи ɭóŧ, ngón tay mơn trớn bắp đùi rồi di chuyển lên phía trên, đi vào khu vườn nhỏ bí ẩn.
Giữa khu vườn, một đóa hoa màu đỏ đang nở rộ vì mới được tưới quá nhiều nước, nụ hoa run rẩy đứng thẳng. Ngón tay mới nhẹ nhàng chạm vào, nó đã bắt đầu run lên.
Dịch Thư Nguyệt nức nở một tiếng, vỗ lên cái tay đang làm loạn của anh theo bản năng rồi ôm cổ anh làm nũng: “Anh đừng chạm vào, tôi rất mệt, bây giờ bên dưới vẫn còn đau.”
“Mệt thì càng phải ăn cơm, tôi còn chưa tính sổ với em đâu.” Tống Sâm lạnh giọng nhắc nhở cô, sau đó ôm người đến nhà ăn, để cô ngồi trên đùi anh: “Dịch Thư Nguyệt, thể lực của em thật sự rất kém, tôi còn chưa bắn em đã không chịu nổi. Ăn nhanh lên, nếu không tôi cắm vào đấy.”
Tống Sâm cảm thấy mình rất đê tiện.
Rõ ràng người cầu xin anh là Dịch Thư Nguyệt, nếu không nhờ anh thì bây giờ ba của cô còn đang ở trong tù.
Cha Dịch bị người ta hãm hại, trở thành người chịu tội thay cho kẻ đứng sau của ông chủ. Không chỉ Tống Sâm, rất nhiều quan chức cấp cao của chính phủ cũng biết chuyện này.
Nhưng trong chuyện này có liên quan đến nhiều thứ rất phức tạp, hơn nữa còn ảnh hưởng đến lợi ích của nhiều người. Mặc dù trong lòng bọn họ biết rõ nhưng không thân không thích nên chẳng ai có lòng tốt ra mặt minh oan, tránh việc chuốc họa vào thân.
Cha Dịch vẫn luôn nghĩ người trong sạch thì không cần giải thích cũng vẫn trong sạch. Trước giờ ông đều nghiêm túc làm việc, không hiểu mấy thủ đoạn dơ bẩn đó trong giới thương nghiệp, khí chất kiên cường chưa từng bị phá vỡ, bị nhốt trong tù không kiêu ngạo cũng chẳng tự ti.
Mặc dù sau đó ông cũng mơ hồ đoán ra được sự thật nhưng cũng không oán trời trách đất, chỉ than rằng số phận bất công, nỗi lo lắng duy nhất là đứa con gái ở bên ngoài.
Lúc Tống Sâm nói có thể giúp đỡ, nhưng anh muốn kết hôn cùng Dịch Thư Nguyệt, cha Dịch tức giận đến mức phun ra câu chửi lần đầu tiên trong cuộc đời: “Cậu mẹ nó nằm mơ đi, Nguyệt Nguyệt là bảo bối của tôi, không phải là vật hy sinh cho sự nghiệp! Tôi tình nguyện ở trong tù mười năm, ra ngoài lại làm hảo hán chứ nhất định không để Nguyệt Nguyệt trở thành đồ chơi của loại quái vật ăn thịt người không nhả xương như cậu!”
Tống Sâm thản nhiên xoay nhẫn, nghe thấy lời này cũng không hề tức giận. Phản ứng đầu tiên chính là, không phải anh đang nằm mơ đấy chứ?
Phản ứng thứ hai là, chẳng trách Dịch Thư Nguyệt lại vô tâm như vậy, cha Dịch yêu con gái như vậy, đương nhiên là chiều hư cô luôn rồi.
Cuối cùng anh vẫn thành công cưới cô về nhà.
Cha Dịch nghĩ con gái của mình quá đơn thuần.
Đừng nói là coi cô như đồ chơi, mới kết hôn hôm qua thôi mà hôm nay Dịch Thư Nguyệt đã ngồi lên đầu anh rồi.
Tống Sâm vừa nói muốn làm cô, thứ trong quần của anh lập tức lớn hơn một chút. Radar của Dịch Thư Nguyệt vang lên cảnh báo, cô không dám làm nũng nữa, phụng phịu bò xuống khỏi đùi anh rồi ngồi sang ghế bên cạnh.
“Đột nhiên tôi thấy tỉnh táo hơn nhiều rồi.”
“...”
Tống Sâm bóp huyệt thái dương, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Em ăn cơm trước đi, năm phút sau tôi có cuộc họp. Ăn cơm xong thì muốn làm gì cũng được nhưng đừng vào thư phòng.”
Dịch Thư Nguyệt vô thức hỏi: “Vậy anh không ăn cơm sao?”
“Tôi họp xong sẽ ăn.” Tống Sâm nói: “Buổi sáng em mắng tôi, suýt chút nữa làm nổ bếp, còn tự ý chuyển đồ đạc mà chưa có sự đồng ý, lát nữa tôi sẽ tính sổ với em sau.”
Người anh em à, anh thù dai thật đấy.
Dịch Thư Nguyệt méo miệng, đáng thương nói: “Nhưng mà bên dưới của tôi thật sự rất đau… bị anh làm sưng lên rồi.”
“Lát nữa bôi thuốc cho em.”
Tống Sâm cũng không nghĩ cô lại không chịu nổi, trước kia câu dẫn anh nhiều lần như vậy, anh còn tưởng cô rất lợi hại, thực tế chỉ là hổ giấy thôi.
Thuốc này là do anh đến tiệm thuốc mua sau khi tan tầm.
Vừa dứt lời, anh lại để ý thấy biểu cảm mèo nhỏ đáng thương của Dịch Thư Nguyệt, Tống Sâm thở dài: “Yên tâm, hai ngày nữa sẽ không làm em.”
Không phải chỉ có cách làm cô mới sửa được mấy tật xấu này.