Chương 527: Địa ngục Sơn Dương (81)

Hắn vẫn còn tiếc nuối, tên River này ra tay gϊếŧ người rất điêu luyện, động tác mượt mà như nước chảy mây trôi, nhưng lại không có nhiều biến hóa. Nếu là hắn, hắn sẽ chuẩn bị đủ loại dao có kích thước lớn nhỏ khác nhau, bao gồm cả dao phẫu thuật…

Hình ảnh nạn nhân giãy giụa trong giây phút lâm chung và tưởng tượng cảnh tượng nạn nhân bị chém vào eo hành hạ đến chết hiện lên trong đầu, "Klein Blue" mỉm cười, chẳng phải như vậy mới kí©h thí©ɧ sao?

Hơn chín nghìn người khác trong phòng livestream đều đồng ý với hắn, đây là nơi tụ tập của những kẻ biếи ŧɦái trên Dark Web.

9871, 9899, 9911… Số người không ngừng tăng lên, liền sắp đủ, “Klein Blue” bỏ bánh mì xuống, hào hứng mà nhìn vào màn hình, gϊếŧ chóc! Máu tươi! Đây là nội dung mà hắn thích xem nhất! Cuộc sống quá nhàm chán , chỉ có xem những việc trái pháp luật như này mới khiến hắn cảm thấy kí©h thí©ɧ! Hắn đợi thật lâu rôi!

Còn về nạn nhân đang không ngừng chảy nước mắt đầy mặt kia, ai thèm để ý chứ.

9999… Người này phải chết rồi! Đúng lúc này -- Một âm thanh bén nhọn truyền đến.

Hắn cảm thấy mình bị ảo giác rồi, tại sao hắn lại nghe thấy tiếng động, ban đầu hắn tưởng rằng tai nghe bluetooth có vấn đề, tháo ra mới phát hiện đó là âm thanh nền của livestream. Hắn tự lẩm bẩm: "Đây là âm thanh gì vậy?"

Trên làn đạn chạy ngang một dòng: 【Đây là tiếng còi xe cảnh sát Hoa Quốc】

Lời nói đó như ném đá xuống mặt hồ yên tĩnh, khơi dậy sóng to gió lớn, báo cảnh sát, ai đã báo cảnh sát? Có vẻ như mọi chuyện là thật, hắn nhìn thấy ánh mắt u ám của River, nụ cười trên khuôn mặt anh ta vụt tắt, hắn ta tiến về phía cửa sổ và kéo rèm cửa ra.

Cảnh tiếp theo diễn ra khiến tất cả mọi người đều ngỡ ngàng, thậm chí không thể tin nổi vào mắt mình, tiếng phá cửa vang lên, một chiếc bốt da đen dài đá văng cánh cửa, một nhóm cảnh sát mặc đồng phục xanh dương ập vào tòa nhà. Người đàn ông mặt mày rắn rỏi này rút súng ra và quát lớn: "Đứng im! Cảnh sát đây!"

"Phó Minh Xuyên! Bỏ dao xuống! Anh đã bị bắt!" Trong nháy mắt, cảnh tượng trước mắt hiện ra toàn là cảnh sát trong bộ đồng phục, "Klein Blue" hít một hơi lạnh, hắn không phải người Hoa Quốc, nhưng giống như vô số người khác, hắn vô cùng kính sợ đồng phục và cảnh sát, như chuột cống trong cống rãnh sợ ánh nắng mặt trời.

"A!" Lâm Điềm Tĩnh hét lên, Phó Minh Xuyên cũng cảm thấy lạnh sống lưng, làm sao cảnh sát biết được nơi đây? Phải chăng biển số xe của hắn ta đã bị lộ? Hay DNA của hắn ta đã bị phát hiện? Rõ ràng hắn ta đã lên kế hoạch cho mọi thứ và xử lý hiện trường vụ án cẩn thận, não bộ hoạt động nhanh chóng cũng không tìm ra câu trả lời nào, chỉ có tiếng bước chân và tiếng còi báo động ngày càng gần hơn.

【Cái quỷ gì vậy, thật sự là cảnh sát --】

"Klein Blue" hoảng hốt tột độ, trái tim đập bị dọa sợ muốn ngừng đập. Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải chuyện này, khi gϊếŧ người được một nửa, thì cảnh sát kịp thời ập đến.

Đây không phải giống quá giống cảnh trong phim hay sao?

Đây hoàn toàn là một sự cố livestream, Thế giới thật và thế giới hắc ám hòa quyện vào nhau trong khoảnh khắc này. Tất cả cư dân mạng trên dark web đều hoảng hốt, lo sợ bị lộ danh tính, vội vã thoát khỏi livestream, bọn họ đều là những người có địa vị và danh tiếng trong đời thực, không thể để lộ mặt. Có lẽ do lượng người truy cập quá đông, tín hiệu livestream bị gián đoạn hai lần.

【Trong chúng ta nhất định có nội gián.】

Để tay lên ngực tự hỏi bản thân, Dark Web có hệ thống mời tham gia hoặc nhiều rào cản, không phải ai cũng có thể truy cập, hiện tại cảnh sát càng không thể thâm nhập sâu vào, những người có thể xem trực tiếp vụ gϊếŧ người ở đây, tất cả đều là những kẻ biếи ŧɦái với sở thích ghê tởm. Kẻ nào trong số những kẻ biếи ŧɦái này đã phản bội giai cấp của mình và báo cảnh sát Hoa Quốc?

Mọi người chìm trong nghi ngờ, ánh mắt trước màn hình máy tính hiện rõ sự hoảng loạn, nghi ngờ và tức giận. Họ lo lắng rằng việc họ truy cập Dark Web sẽ bị bại lộ và FBI sẽ đột nhập vào nhà họ ngay lập tức.

"Cứu tôi, cứu tôi..." Từ góc khuất tối tăm, vang lên tiếng kêu gào thảm thiết của Tống Lâm, người đang nhuộm đỏ bởi máu tươi, hắn ta không thể nghe thấy gì cả, chỉ biết rằng mình sắp chết. Trong giây phút cận kề cái chết, hắn ta chỉ có thể cố gắng thốt ra hai chữ ngắn ngủi đó. Liệu người đang ôm hắn ta có phải là cảnh sát không?

Đèn xanh đỏ của cảnh sát và xe cứu thương lao vun vυ"t đến hiện trường.

--