Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhờ Biết Phá Án, Tôi Thành Quốc Bảo Của Thế Giới

Chương 19: Cao chạy xa bay (19)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi tỉnh lại vào ngày hôm sau, ánh sáng chói mắt màu trắng xuyên qua kẽ hở của rèm cửa chiếu lên gối, lộ ra một bên mặt vẫn còn chìm trong sợ hãi, Giang Tuyết Luật chậm rãi đưa tay sờ sờ bộ đồ ngủ của mình, quả nhiên, cậu lại đổ mồ hôi lạnh rồi.

Cơn ác mộng đêm qua vẫn chấn động lòng người như cũ, cậu thực sự mơ thấy bản thân đã duỗi móng vuốt về phía đứa trẻ nọ.



Vào một đêm trăng sao lấp lánh, khi học sinh trung học khắp thành phố đều ngoan ngoãn ghé đầu trên giường ngủ.

Cửa của Sở Cảnh sát thành phố Giang Châu vẫn đèn đuốc sáng trưng, hiệu quả tăng ca vô cùng cao, vụ án mạng mới xảy ra được hai giờ đồng hồ, biên bản khám nghiệm tử thi và tư liệu trực tiếp của nạn nhân đã được nộp lên.

"Người chết tên Lữ Gia Nhạc, năm nay tám tuổi, là học sinh năm nhất trường tiểu học thực nghiệm quận Yên Đài. Cha mẹ cậu nhóc nổi tiếng ở địa phương vì sở hữu nhà máy tư nhân, chuyên gia công máy móc. Nguyên nhân cái chết là do ngạt thở cơ học vì bị siết cổ. Khi còn sống, cậu nhóc dường như từng được đưa vào một nơi kín đáo, tiếp tục bị tiến hành di chuyển trong bí mật, sau đó thì bị vứt xác bên bờ sông nhỏ, chạng vạng được một người qua đường đang dắt chó đi dạo phát hiện vào lúc bảy giờ ba mươi phút. Hung thủ làm việc cẩn thận, có lẽ có thể che giấu tai mắt khỏi những người khác, hiện tại loại trừ người báo án, không phát hiện nhân chứng nào khác.”

Mỗi người đều xem qua tư liệu được truyền cho, người cuối cùng cũng đã thả xuống.

“Từ nay trở đi, tra kỹ thời gian khi trường tiểu học tan học đến thời điểm xảy ra vụ án, đồng thời giám sát dọc đường trong khoảng thời gian này – chú ý, vụ án này rất có thể là do người quen hoặc kẻ thù gây nên."

Đây là cuộc họp phân tích vụ án được tổ chức đơn giản trên chiếc bàn ngẫu nhiên bên trong sở cảnh sát, lúc này các thực tập sinh đều đang cầm lấy giấy bút. Tất cả bọn họ đều là mấy chàng trai trẻ ở độ tuổi đôi mươi mới ra đời, biết rõ không đủ kinh nghiệm, đành phải chăm chỉ tiếp thu.

Tề Linh là người cần mẫn nhất.

Đây là một thanh niên có dáng vẻ cao lớn, gương mặt nghiêm chỉnh, vẻ ngoài nhanh nhẹn, ban đầu chuyển từ chi nhánh đến văn phòng thành phố có ý định xin làm thư ký. Không ngờ văn phòng thành phố thiếu nhân lực, đến đây được nửa tháng, lại siêng năng chạy ra ngoài không ngừng, màu da vốn trắng nõn đã có xu hướng chuyển sang màu lúa mì.

Việc giám sát này vừa nhìn đã biết sẽ kéo dài trong hai giờ, bên cạnh màn hình máy tính, màn hình giám sát lớn được chia thành hàng trăm ô vuông nhỏ, hình ảnh dày đặc bao gồm cả người đi bộ và ô tô, toàn bộ mắt người đều đang sử dụng để tìm kiếm. Một số trinh sát công nghệ cũng theo cạnh trợ giúp.

Ai bảo vụ án mạng này đến đúng lúc chứ, không sớm không muộn, cố tình lại cứ đến lúc chạng vạng, nhất thời, ngay cả những người có thể tan sở đúng giờ cũng phải ở lại.

Bảy tám người đàn ông trưởng thành chen chúc trong một căn phòng giám sát nhỏ, mỗi người cầm một điếu thuốc và một tách cà phê đắng, vài hộp cơm bị liếʍ đến mức sạch sẽ ném trong góc thùng rác, thêm mùi mồ hôi tỏa ra từ hơi nóng của chiếc áo khoác khi thường xuyên chạy ra ngoài khiến căn nhà bốc đủ thứ mùi.

Khói bay mù mịt, ai không biết mà duỗi đầu đến chỗ này, còn tưởng đây là phòng hút thuốc.

“Tìm thấy rồi! Đội trưởng Tần, đã tìm thấy rồi!” Một gã trinh sát công nghệ hưng phấn đứng dậy: “Chúng tôi đã kiểm tra mười tám con đường chính, và cuối cùng thu hẹp phạm vi dần dần từ năm km gần đường chính của Trường Trung học Thực nghiệm đến các camera giám sát có bán kính hai km tập trung vào công viên nhỏ và hai con đường mòn, đồng thời khôi phục quỹ đạo di chuyển của nạn nhân...”

Tần Cư Liệt ừ một tiếng.

Vụ án mạng này vốn không cần anh tham gia, nhưng đúng lúc anh cần hoàn thành một vụ án, nhiệm vụ nối tiếp không chút kẽ hở, trong Cục cũng chỉ đạo anh tìm người dẫn dắt mấy thực tập sinh mới tới rồi cho bọn họ thực hành một chút.

Quỹ đạo di chuyển của một đứa trẻ rất dễ đoán, sau khi khóa chặt đường chính, bóng dáng hoạt bát của nạn nhân Lữ Giai Nhạc nhanh chóng xuất hiện trên màn hình, dòng người đi bộ phía sau vẫn bình thường, giống như không hề có ai theo dõi đứa nhỏ.

Biết được điều mọi người muốn xem, trinh sát công nghệ lập tức chọn khu vực trọng điểm nơi nạn nhân xuất hiện từ hàng trăm ô vuông có kích cỡ giống như miếng đậu hũ, lần lượt phóng to từng khung hình.
« Chương TrướcChương Tiếp »