Chương 1: Cao chạy xa bay (1)

Hôm nay, cục cảnh sát thành phố Giang Châu có một người báo án.

Đây là học sinh cấp 3, ước chừng 17-18 tuổi.

Trong quá trình chờ đợi, cậu ngồi ở trên ghế, lông mi đen nhánh như mực, trước mắt có thanh ảnh nhàn nhạt.

Cậu nói mình nhìn thấy có người đã chết, cũng thấy được hung thủ.

Rất nhiều người cả đời cũng chưa từng vào cục cảnh sát, không biết cấu tạo bên trong cục cảnh sát.

Phòng thẩm vấn mở đèn lên, đèn ánh sáng mạnh như vậy quá mức chói mắt, chiếu vào làm da mặt người ta nóng lên, người hiềm nghi nhìn thấy là đổ mồ hôi lạnh chột dạ, nhịn không được thẳng thắn nhận tội. Người thường trong sạch, vô tội nhìn thấy, sẽ cảm thấy an toàn.

Càng miễn bàn lúc trước còn có hai gã cảnh sát mặc đồng phục màu đen, khuôn mặt nam cảnh sát đoan chính nghiêm túc, ánh mắt sáng ngời có thần. Nữ cảnh sát khí phách sảng khoái, thần sắc tràn ngập cổ vũ, thấy thế nào đều đáng để tin cậy.

Thiếu niên cũng như thế, biểu tình trên mặt cậu dần dần thư hoãn xuống, không còn lo lắng như lúc trước.

Nam cảnh sát thả nhẹ giọng nói: “Giới thiệu em một chút đi, bạn học nhỏ tên là gì? Xem đồng phục của em là trung học Anh Hoa, thành tích của em nhất định rất tốt ha, học lớp 11 hay là 12?”

“Giang Tuyết Luật. Năm nay 11.”

Hàn huyên ban đầu rất cần thiết, có thể thả lỏng tâm tình, dỡ tâm lý phòng ngừa xuống.

“Tốt, bạn học Tiểu Giang, em nói em muốn báo án có người hành hung, người hành hung là người em quen à…”

Nếu nói như vậy, ánh sáng tiều tụy ảm đạm dưới mí mắt thiếu niên vừa nhìn là hiểu.

Khi người thân mình phạm phải tội không thể tha thứ, nên lựa chọn bao che giấu giếm hay là vì công lý đại nghĩa diệt thân, cũng đủ cho người thường chịu đủ tra tấn một đoạn thời gian thật dài.

Vừa lúc gần đây thành phố Giang Châu đã xảy ra mấy cái án tử rợn người, báo chí truyền thông đưa tin dày đặc, làm lòng người hoảng sợ, dưới áp lực đè nặng, toàn bộ trên dưới cục cảnh sát đều sứt đầu mẻ trán.

Hôm nay, là manh mối tự mình mọc chân đã tìm tới cửa.

Bên ngoài phòng thẩm vấn chỉ có hai người bọn họ và một cái máy quay phim, thực tế sau cửa kính cách vách còn có vài đồng nghiệp. Bọn họ đầy chờ mong, suy đoán trong lòng, người báo án vị thành niên này, rốt cuộc chuẩn bị tuôn ra manh mối kinh động cỡ nào, có trợ giúp cho mấy án kiện đang treo trên đầu bọn họ không.

“Yên tâm nói đi, chúng tôi sẽ bảo vệ tốt sự riêng tư của em.”

Nữ cảnh sát đóng ghi hình, chỉ ghi chép, còn cho Giang Tuyết Luật xem cửa đã đóng kín, một chút ánh sáng đều không để lộ. Đây là một loại ám chỉ tâm lý.

Trong tâm lý học, không gian khép kín sẽ làm người ta muốn nói hết, lớn mật nói vấn đề ra, không cần lo lắng tai vách mạch rừng.

Thiếu niên lắc lắc đầu: “Không phải người thân của em, là người không quen biết”

A? Người không quen biết?

Nữ cảnh sát dừng một chút, linh hoạt mà thay đổi tìm từ: “Vậy bạn học Tiểu Giang, em là người chứng kiến, thấy có người hành hung phải không?”

Hai người không có ghi lại gì cả, thần sắc vẫn tràn ngập cổ vũ.

Giang Tuyết Luật châm chước dùng từ, sau một lúc lâu cậu mới nhẹ nhàng mở miệng: “Xem như vậy đi, em chỉ có thể nhìn thấy mặt người hành hung.”

Giọng nói thiếu niên dễ nghe, hơi có một chút chần chờ, cũng không ảnh hưởng giọng nói sạch sẽ mát lạnh kia.

Bút của hai người dừng một chút, thần sắc hiện lên một tia nghi hoặc, đây là có ý gì?

Bọn họ còn đang cân nhắc, nhưng làm bọn họ không nghĩ tới chính là, chuyện kế tiếp đứa nhỏ này nói quả thực giống một kẻ điên chạy đến cục cảnh sát, từ lời nói trong miệng cậu, một câu càng nghe rợn cả người hơn câu trước.

“Em thấy cô ấy không yêu anh ta, anh ta gϊếŧ cả nhà cô ấy, hiện giờ anh ta ở bên người cô ấy ôn tồn khuyên nhủ nhỏ nhẹ, cô ấy đang đắm chìm trong đau xót và lưới tình đã được tỉ mỉ bện…”

“Em thấy một cô bé áo đỏ bị bắt đi, nếu còn không đi cứu cô bé, cô bé sẽ bị chôn thây nơi hoang dã……”

“Em thấy khách sạn nước ngoài có người cầm súng bắn loạn xạ, khắp nơi đều là thi hài đổ máu và tiếng kêu thảm thiết của du khách……”

Các cảnh sát liếc nhau, đáy lòng cảm thấy vô cùng vớ vẩn.

Bọn họ hai mặt nhìn nhau, làm đồng nghiệp nhiều năm không cần mở miệng đều có thể ăn ý, hai đôi mắt vừa nhìn đều toát ra cùng một ý: Từ sau khi thi đại học ở thành phố Giang Châu nghiêm khắc lên, lại bức điên một mầm non?

Rõ ràng những lời này không thể tưởng tượng, người bình thường đều sẽ không tin tưởng, môi thiếu niên chậm rãi nhấp thành một đường thẳng: “Cảnh sát, em không có nói dối, em thấy được cái chết và nguy cơ, em còn nhìn thấy ‘bọn họ’ động thủ ——”