Chương 10

19

Chúng tôi chỉ có một khoảnh khắc này để gặp nhau.

Cố Kình sẽ sớm di chuyển cùng đội.

Lúc này đây, tôi không chịu thua nữa, mà vừa ôm anh vừa khóc,

Cố Kình cũng rất khó chịu, chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, gọi tên tôi không ngừng:

“Lâm Hân… Lâm Hân…Lâm Hân…”

Chúng tôi thực sự phải chia tay.

Tôi nghiến răng vùng ra khỏi vòng tay của anh.

“Lần sau về phải bù đắp cho em đấy nhé!”

“Anh nhất định sẽ đáp ứng em, hứa với em!”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. TruyenHD

2. TruyenHD

3. TruyenHD

4. TruyenHD

=====================================

Anh đưa bàn tay lên lau khóe mắt tôi, trong mắt tràn đầy sự dịu dàng.

Tôi thực sự không muốn khóc nữa.

Nhưng khóe mắt tôi lại bắt đầu cảm thấy chua xót. Đành phải quay lưng lại, vẫy tay với anh.

“Tạm biệt!”

Ừm…

Tôi không thể quay lại nhìn.

Nhất định không thể quay đầu nhìn lại…

Nhưng sau khi xe đặc nhiệm bắt đầu di chuyển, tôi không thể không quay đầu nhìn lại.

Cố Kình đứng trên xe, yên lặng nhìn tôi.

Nhưng hai tay của anh vốn đang để thẳng bên hông nay lại giơ thẳng lên một bên mặt.

Anh ấy đang chào tôi.

Hình bóng kia càng lúc càng xa.

Cho đến khi tôi không thể nhìn thấy nó nữa.

Tôi che miệng miệng lại, chợt hiểu ra ý nghĩa thực sự của việc làm vợ quân nhân.



Cứu hộ chống lũ nhanh chóng trôi qua.

Lòng tôi cũng nhẹ nhõm.

Bạn thân tôi nghe về hành vi điên rồ của tôi, mà cũng chỉ có thể cảm thán rằng tôi bị ngã làm cho văng não rồi.

Nhưng mỗi ngày tôi chỉ muốn nói chuyện điện thoại với Cố Kình một lát.

Thế nhưng anh thường xuyên luyện tập, chỉ có thể cách vài ngày mới có thể nấu cháo điện thoại với tôi một lần.

Cố Kình càng ngày càng thích cười hơn, cũng bị tôi dạy hư làm càng đáng yêu.

Tình cảm của chúng tôi đang tăng lên nhanh chóng.

Tôi đếm trên đầu ngón tay tính toán xem còn bao lâu nữa anh sẽ trở về…

Nhưng điều tôi không mong đợi lại đến.

Một ngày nọ, Cố Kình tối muộn mới gọi điện cho tôi.

Anh ấy nói với giọng trầm và nói với tôi rằng anh ấy có thể không về nhà trong một thời gian ngắn, rằng anh ấy phải thực hiện một nhiệm vụ bí mật.

Ngay khi tôi nghe đến từ “nhiệm vụ bí mật”

Cả người tôi sợ đến mức tóc gáy dựng đứng, và trong đầu đang tưởng tượng ra hàng loạt hình ảnh nguy hiểm trong đầu.

Cũng may Cố Kình nói đây là chuyện tốt, mang lại vinh quanh cho đất nước.

Vì lý do bảo mật nên, không thể liên lạc với tôi trong vòng một tháng.

Nhưng để đền bù, anh ấy có thể nghỉ phép nửa tháng sau khi kết thúc nhiệm vụ.

Lúc này tôi mới mỉm cười.

Nhưng điều tôi không ngờ tới là chỉ trong vòng một tháng chúng tôi mất liên lạc.

Tôi, phát hiện mình mang thai…

Thật sự trở tay không kịp, nhưng đây vốn là điều đã được lên kế hoạch.

Bạn thân tôi mỉm cười và nói rằng nó đã nói chỉ có chuẩn.

Tối hôm đó, cô ấy vội vã chạy đến nhà tôi, nói rằng phải thường xuyên ở lại đây và đã đặt chỗ làm mẹ đỡ đầu cho đứa bé.

20

Là tin vui nên tôi cũng không giấy cha mẹ hai bên.

Cha mẹ chồng cười đến nỗi không ngậm miệng lại được, vội vã trong đêm đến nhà tôi cùng với chuyên gia dinh dưỡng và đầu bếp.

Họ bảo tôi sau này đừng làm việc nữa, mà yên tâm nằm nhà dưỡng thai, họ đối xử với tôi như một đứa trẻ lớn xác,

Sự khoa trương này khiến cho tôi dở khóc dở cười.

Vẫn là nhờ bạn thân giúp đỡ, mới để cho hai vợ chồng già bọn họ không vây quanh tôi.

Họ để lại chuyên gia dinh dưỡng và đầu bếp.

Sau khi hai vợ chồng già nọ dặn dò đủ điều mới quay trở về, mà trông họ có chút buồn hiu.

Cha mẹ tôi biết tôi yêu tự do, lại có bạn thân sống cùng nên họ đã từ bỏ ý định lên sống với tôi.

Nhưng cứ hai ngày lại đến thăm một lần, kết quả là tôi và bạn thân hai người trong vòng nửa tháng đã tăng lên 5 cân.

May mà có bạn thân ở cùng.

Mỗi lần nghĩ đến Cố Kình, cô ấy sẽ dùng đủ loại biện pháp làm cho tôi vui vẻ.

Sau đó, bố chồng sợ tôi lo lắng, nên nhờ người tìm hiểu tin tức.

Thì ra Cố Kình là đại diện quốc gia đi ra nước ngoài tham gia thi đấu.

Bởi đây là việc tạm thời điều động, cho nên nó được giữ bí mật.

Bây giờ các cuộc thi ở nước ngoài đã bắt đầu, cũng không còn là chuyện bí mật gì nữa.

Họ nói rằng Cố Kình sẽ sớm liên lạc lại, điều này khiến tôi yên tâm hơn.

Thì ra là chuyện tốt, mang lại vinh quang cho nước nhà, khóe miệng tôi nhếch lên, hòn đá lớn trong tim cũng hạ xuống.

Kết quả là mọi người ai cũng gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái, còn tôi thì lại tăng thêm vài cân.

Bạn thân tôi còn trêu, nếu Cố Kình mà không gọi video đến, sau này nhất định cậu lại nhận nhầm người cho coi.

Tôi mỉm cười và kéo cô ấy đi bộ quanh khu phố ba vòng sau bữa ăn.

Cô ấy ý à, đúng là một kẻ yếu đuối, thể chất kém hơn tôi rất nhiều, rất nhanh liền dơ tay đầu hàng, nói giúp tôi nhờ người điều tra xem tình hình của Cố Kình ở nước ngoài như nào.

Lúc này tôi mới buông tha cho cô ấy.

Tin tức truyện tuyến quá ít, tôi không muốn bỏ lỡ bất kỳ tin tức nào về Cố kình.

Cô ấy nhờ người tìm một phóng viên nước ngoài đang theo dõi cuộc thi.

Để không ảnh hưởng đến cuộc thi, anh ta gửi cho chúng tôi rất nhiều ảnh của Đơn vị chiến đấu Trung Quốc.

Bạn thân chỉ vào bức ảnh đẹp trai của Cố Kình mà hét lên.

Chúng tôi đang gõ phím với đối phương từ xa, và anh ta đã rất ngạc nhiên.

“Ồ, người đàn ông Trung Quốc đó à?”

“Giỏi lắm đấy nha! Anh ta đã giành được mấy giải vô địch liền, xuất sắc!”

Khi phóng viên nước ngoài đó biết tôi là vợ anh ấy, lại càng thêm ngạc nhiên hơn và liên tục dùng đủ loại từ vựng để khen ngợi.

Nói anh đã phá vỡ mấy kỷ lục, trong đó còn có một hạng mục bị nước bọn họ liên kết lại cũng bị Cố Kình cướp lấy.

Những lời khen ngợi như vậy tôi cũng thấy từ một số bạn bè nước ngoài.

Cả người tôi phấn chấn, nhìn về phía bạn thân mình mà nói:

“Thấy chưa, chồng của chị đây đấy!”

Bạn thân tôi khịt mũi và nhìn tôi. Ý trên mặt lại bắt đầu khoe khoang chồng mình với tôi.

Cuộc điện thoại vượt đại dương đã lâu của Cố Kình cuối cùng cũng đã đến.

Sau khi anh đã tham gia tất cả các hạng mục, vốn dĩ anh muốn tôi đoán xem kết quả như nào.

Nhưng tôi đã gửi cho anh hết bức ảnh này đến bức ảnh khác.

Anh như trợn tròn mắt tại chỗ. Dở khóc dở cười nói với tôi rằng anh đã giành được 5 huy chương vàng!

Ba huy chương cá nhân và hai huy chương đồng đội.

Anh đã mang lại vinh quang cho đất nước.

Nhìn hình ảnh anh khoác lên mình lá cờ Tổ quốc, giây phút đó tôi cũng cảm thấy rất vinh dự.

“Lâm Hân, anh sẽ nhanh về, em ở nhà đợi anh!”

Cố Kình vui vẻ cúp điện thoại.

Bạn thân tôi cười đẩy tôi, hỏi tôi tại sao không nói với anh việc tôi mang thai.

Tôi mỉm cười nói, không việc gì phải vội vàng, và đợi đến khi anh gọi lại vào lần sau.

Lúc này, anh ấy thuộc về đất nước.