Chương 2-1: Cậu ấy là bạn trai của tôi

Cùng Ôn Noãn ra khỏi quán lẩu về nhà, hai người bắt đầu bận rộn thu dọn hành lý.

Làm xong tất cả, cũng đã hơn 10 giờ tối, mệt đến Ôn Noãn ngồi xếp bằng nằm liệt trên thảm, ôm một chai rượu vang đỏ xua tay, nói: “Không làm, mấy thứ này chờ cậu quay lại dọn nốt cũng không có vấn đề, dù sao cũng chỉ còn lại hai chiếc hộp.”

“Cậu nghỉ ngơi đi, phần còn lại để tớ làm nốt.”

“Ồ, đúng rồi, tớ lại quên mất chuyện này, tập bản thảo minh hoạ đầu tiên đã được in ra, hôm nay tớ phải mang đến đây cho cậu.”

Ôn Noãn nói chuyện, từ trong túi vải lớn của mình lấy ra một tập tranh, đứng dậy đưa cho cô.

Trần Ca vén sợi tóc ra sau tai, duỗi tay nhận lấy, tùy ý lật lật, lại đặt sang một bên.

Cô chưa từng nghĩ tới, tương lai mình sẽ là một hoạ sĩ minh hoạ, cô cũng đăng truyện tranh nhiều kỳ của riêng mình, làm một hoạ sĩ truyện tranh bán thời gian, mà Ôn Noãn, sẽ trở thành biên tập viên xuất bản liên lạc với cô.

Trần Ca sửa sang lại hộp đồ đạc, bỏ tập tranh vào trong, ôm chiếc hộp phòng đi đến vẽ tranh.

Khi cô sắp xếp xong hộp đồ kia rồi đi ra, nhìn thấy Ôn Noãn đang cầm chiếc vòng cổ xem xét, nhìn bên chân cô ấy, có một chiếc hộp màu xanh biếc bị mở ra.

Hai mắt Trần Ca căng thẳng, lập tức khẩn trương xông lên trước, một tay giật lấy chiếc vòng cổ cô ấy đang xem, giận dữ hét lên: “Ai cho cậu lục lọi cái hộp này!”

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Ôn Noãn, khiến cô lại có chút áy náy, thấp giọng nói: “Thật xin lỗi, tớ không có ý này.”

“Cậu xin lỗi cái gì? Giữa chúng ta còn phải xa cách vậy sao? Để tớ đoán xem, cảm xúc của cậu kích động như vậy, đây là đồ Lục Diễn tặng cho cậu? Không phải cậu nói sau khi chia tay đã vứt bỏ tất cả mọi thứ rồi sao? Sao còn giữ mấy thứ này, trong cái hộp kia cũng có không ít đồ đâu.”

Trần Ca ngồi xuống bên cạnh, nhìn hộp đồ, thần sắc phức tạp.

Lúc ấy cô cắt đứt mọi thứ, thay đổi phương thức liên lạc, ngay cả ứng dụng mạng xã hội đều đăng xuất.

Lúc ấy thật ấu trĩ, cô hy vọng Lục Diễn sẽ điên cuồng tìm cô, nghĩ mọi cách tìm được phương thức liên hệ mới của cô để cầu hòa, nhằm thỏa mãn cảm giác mình vô cùng quan trọng trong lòng anh.

Cô tin tưởng, nếu thật sự muốn tìm một người, thật ra cũng không khó trong thời đại truyền thông phát triển như hiện nay.

Nhưng sau đó, cô bắt đầu cố tình che giấu bản thân, cô sợ bị Lục Diễn tìm được, sợ anh thật sự muốn chia tay.

Cô cứ mâu thuẫn như vậy, càng trốn càng sâu, đem chuyện muốn gặp anh lại sợ thấy anh biến thành chấp niệm, khiến cô luôn nhớ mãi không quên với anh.

Quen biết Ôn Noãn ở đại học hoàn toàn là ngoài ý muốn.

Trần Ca không quen biết cô ấy, nhưng Ôn Noãn lại biết cô, nói cô rất nổi tiếng ở cao trung, đặc biệt là sau khi hẹn hò với Lục Diễn thì càng nổi tiếng hơn, cô ấy nói không nghĩ tới các cô sẽ học cùng một trường đại học, làm bạn cùng lớp còn là bạn cùng phòng ký túc xá.

Cho nên, Ôn Noãn là sự tồn duy nhất sau khi Trần Ca chặt đứt quá khứ, sau đó quan hệ của hai người càng tốt, cô ấy cũng biết càng nhiều chuyện giữa mình và Lục Diễn.

Trần Ca từ bên trong lấy ra một bức ảnh, nói: “Tớ cũng không biết vì sao, chia tay đã lâu, tớ vẫn nhớ anh ấy như vậy, tớ cũng cảm thấy tớ thật sự nên hoàn toàn chặt đứt niệm tưởng với Lục Diễn, tớ cảm giác tớ đã đánh mất chính mình, trở nên càng ngày càng không giống bản thân trước kia. Lúc trước chuyển nhà thu dọn đồ đạc, tớ nhìn thấy cái hộp này, tớ mới quyết định đi Oakland, sau khi đi xong, sẽ không nhớ đến anh ấy nữa.”

Câu cuối cùng, Trần Ca nói có chút chột dạ.

Cô cầm lấy ly rượu Ôn Noãn đưa qua, uống một ngụm rượu, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm bức ảnh trong tay.

Suy nghĩ của cô bắt đầu phiêu du, cô còn nhớ rất rõ mình và Lục Diễn đột nhiên xác định quan hệ hẹn hò …