Chương 6

Có một dự cảm xấu. Thẩm Kinh Từ theo bản năng bước về phía trước một bước.

Sau khi gặp lại, lần đầu tiên cô gọi tên anh: “Trần Trì Ngự---”

Nghe thấy tiếng động, động tác của người đàn ông dừng lại.

Anh chậm rãi quay đầu lại nhìn chằm chằm cô, lửa giận trong mắt còn chưa thu hết, giống như Satan đi ra trong đêm tối vô tận.

Môi Thẩm Kinh Từ mấp máy, nhưng vẫn chưa lên tiếng.

Trần Trì Ngự nhìn cô, nâng mắt nhìn, khuôn mặt tái nhợt bị nhuốm máu đỏ tươi, chói mắt.

Khăn giấy màu trắng rơi xuống, nhẹ nhàng bay bổng.

Che khuất mặt người đang nằm dưới đất.

“Được, tôi chờ.” Anh nhấc chân, giày bốt Martin da đen nghiền lên ngón tay mập mạp của gã đàn ông.

Anh cười không kiêng nể, lời cảnh cáo rõ ràng phun vào lỗ tai gã đàn ông: “Tốt nhất mày nên cầu nguyện em ấy không sao đi, bằng không....”

Gã đàn ông nhìn đôi mắt đen kịt của Trần Trì Ngự, bỗng nhiên có dự cảm.

Nếu không, gã sẽ bị gϊếŧ chết.

Lặng ngắt không tiếng động, khí thế của Trần Trì Ngự quá mức mạnh mẽ.

Đám đông giải tán, gã đàn ông vừa lăn vừa bò dưới đất, lúc đi cũng không quên mạnh miệng chỉ trỏ.

“Chờ đó...”

Nhưng chỉ được vài giây, trò hề kết thúc.

Thẩm Kinh Từ sững sờ nhìn thân ảnh kia đi về phía mình.

Anh đứng ngược sáng, lần này cuối cùng cũng thấy rõ bộ dáng của Trần Trì Ngự.

Nhưng mà chỉ một giây sau, Thẩm Kinh Từ liền chật vật cúi đầu.

Không nghĩ tới sẽ gặp phải tình huống như vậy, Thẩm Kinh Từ cắn chặt môi không nói nên lời.

Cô cụp mắt, nhìn vạt váy xếp ly của mình.

Xấu hổ đan xen khó xử, còn có các loại cảm xúc quỷ dị kỳ quái thiêu đốt toàn thân.

“Thẩm Kinh Từ.”

Cô ấy nghe thấy tên mình. Tiếp theo là khứu giác minh mẫn. Sự lạnh lẽo của thuốc lá trộn lẫn với sự tươi mát của cam bergamot* bao bọc lấy cô.

*là loại trái cây thơm có kích thước của một trái cam, với màu vàng tương tự như trái chanh.

Đã bao lâu rồi không nghe thấy giọng nói của anh. Phần ký ức bị che giấu trong góc kia bị phủi đi bụi bặm.

Mũi Thẩm Kinh Từ chua xót.

“Thẩm Kinh Từ.” Anh lặp lại một lần nữa.

Dè dặt, khó chịu, muốn chạy trốn, các loại từ ngữ không tốt, tất cả đều xuất hiện trên người Thẩm Kinh Từ, động tác cuộn tròn ngón tay của cô không thoát được tầm mắt của người nọ.

Người đàn ông cau mày, cảm xúc trong mắt bị sự khó chịu do trái tim co rút truyền đến thay thế.

Giây tiếp theo, đuôi mắt bị một luồng nhiệt ấm áp áp vào.

Thẩm Kinh Từ ngẩn ra, chợt nghe giọng Trần Trì Ngự: “Đừng sợ, anh ở đây.”

“Không sao.” Ngón tay anh xoa xoa hai cái như an ủi, lại buông ra: “Đừng khóc.”

Cô muốn nói gì đó, lại không biết mở miệng từ đâu, còn chưa hoàn hồn, hai chân đã nhấc lên khỏi mặt đất.

Thẩm Kinh Từ cả kinh, cô ngước mắt lên, độ cong hàm dưới của người đàn ông góc cạnh đẹp mắt, chỉ có điều ngay cả khóe môi cũng kéo thẳng.

“Không...” Thẩm Kinh Từ theo bản năng liền muốn giãy dụa nhảy xuống, bây giờ bọn họ không có quan hệ gì, huống chi...

Cô nhìn thấy cô gái kia vẫn đứng cạnh Trần Trì Ngự.

Cái này tính là gì.

Trần Trì Ngự mắt điếc tai ngơ, trực tiếp bế người lên ghế phụ.

“Quay lại đây.” Giọng anh không giống như đang thương lượng, cường thế áp đặt.

Trần Trì Ngự cầm khăn giấy sạch sẽ lau trán cho Thẩm Kinh Từ.

Ánh mắt anh rất sâu, như mực không thể tan chảy, làm cho người ta nhìn không thấu.

Thẩm Kinh Từ không được tự nhiên muốn né tránh, lại bị Trần Trì Ngự nhanh mắt nắm cằm cô, không cho quay đi.

“Anh không thể để em xảy ra chuyện gì dưới mí mắt anh nữa.”

“Cho nên đừng từ chối anh.”

Thẩm Kinh Từ dừng lại, ánh mắt lóe lên.

Nhưng cô gái ngồi sau kia giống như một cái gai đâm vào tay cho cô tỉnh táo. Cô cố nén trái tim khó chịu, run giọng nhắc nhở: “Trần Trì Ngự.”

Trong yên tĩnh, động tác của anh dừng lại, con ngươi đen nhánh sắc bén nhìn thẳng vào mắt cô.

“Niên Niên, đừng run.”

Vết thương không lớn, lúc mới từ trên xe xuống cô thậm chí còn không cảm giác được. Qua tiếng kinh hô của người qua đường, cô mới biết.

Chẳng qua vừa rồi không cẩn thận chạm vào, vết máu đông lại, cho nên mới nhìn khϊếp người.

Thẩm Kinh Từ khô khan lặp lại: “Không đau.”

Sắc mặt Trần Trì Ngự rất tệ, trên người tràn ngập lửa giận dọa người, bàn tay nắm vô lăng nhô ra gân xanh, như đang cố nhẫn nại.

Anh ném khăn giấy dính máu trong tay, xoay người kéo dây an toàn, ‘Lạch cạch’ cài dây đai.

Kỳ lạ như một giấc mơ.

Khoa cấp cứu của bệnh viện sáng đèn.

“Đêm nay làm phiền anh rồi, em tự lo được.” Thẩm Kinh Từ đã bình tĩnh lại, đẩy cửa đi vào trước, quay đầu nhìn về phía Trần Trì Ngự.

Trần Trì Ngự nhìn hiểu ý cô, không nói gì, chỉ hất cằm ý bảo Thẩm Kinh Từ có thể đi vào.

Anh sờ vào túi mới nhớ ra thuốc ở trên xe.

Điện thoại di động rung lên.

Giọng Dịch Thuận Từ tê tâm liệt phế truyền ra “Anh, có phải anh quên Hồ Đại Minh rồi không..."

“......”