Hai nút áo bị kéo ra, như có thể thở được một hơi.
Chân đạp lên chân ga, lông mày nhăn lại. Xe phát ra tiếng động cơ chuẩn bị chạy.
Anh hoạt động cổ, tại khoảng khắc thu hồi ánh mắt, cực kỳ đột ngột.
Đèn đỏ chuyển xanh, mấy chiếc xe xung quanh không hẹn mà cùng lựa chọn đi đường vòng.
Ngay khi Dịch Thuận Từ vừa vặn nắp chai nước, xe việt dã đột nhiên chuyển hướng.
Miệng chai bé nhỏ không cẩn thận tràn ra, nước đổ hết lên đùi cô.
“......”
Dịch Thuận Từ không nhịn thêm được một giây nào nữa, gào lên: “Trần Trì Ngự!”
Cô gái nhỏ giận dữ nhìn về phía người đàn ông bên cạnh: “Anh có chứng nổi giận trên đường à! Rẽ nhanh như vậy làm gì!”
Cô vội vàng lấy khăn giấy trong túi ra, lau nước đổ.
Câu tiếp theo còn chưa nói ra khỏi miệng, xe lại bất ngờ dừng lại.
Dịch Thuận Từ còn chưa biết rõ đã xảy ra chuyện gì, Trần Trì Ngự đã xuống xe.
“Hả? Anh đi đâu đấy?”
......
Xung quanh rất ồn ào, đầu cũng rất choáng, đủ loại người vây thành một vòng tròn chặt chẽ, làm cho người ta hoảng sợ.
Thẩm Kinh Từ nắm chặt điện thoại di động, không được tự nhiên muốn lùi lại, gót chân va vào gạch bên đường dành cho người đi bộ, không có cách nào để lùi.
Những âm thanh khác nhau vang lên:
“Cô gái, đầu cô chảy máu rồi, có muốn đi bệnh viện trước không?”
“Giấy vệ sinh này, lau trước đi.”
“Có thể nghe thấy chúng tôi nói không?”
......
Thẩm Kinh Từ không nhịn được nhíu mày, quá hỗn loạn.
Từ vụ va chạm còn chưa phục hồi tinh thần lại, đã bị người ta kéo xuống ép sang bên này.
Có người nhét giấy vào tay cô, Thẩm Kinh Từ sờ soạng một tay máu ấm mới phát hiện mình dùng sai tay, giấy vệ sinh vẫn còn ở trong tay.
Trong hỗn loạn, có người tới gần, muốn nắm cổ tay Thẩm Kinh Từ.
Thẩm Kinh Từ theo bản năng tránh ra, còn chưa kịp ngẩng đầu, đã nghe thấy một giọng nói khiến người ta khó chịu.
“Em gái, không phải người địa phương nhỉ, đi, anh đưa em đi bệnh viện.”
“Chậm trễ thêm, ngộ nhỡ bị phá tướng thì không tốt.”
Gã đàn ông mập mạp mà thô tục.
Tay cô nắm chặt, móng tay găm vào lòng bàn tay, làm cho mình tỉnh táo.
Cô cố mở cổ họng ra, giọng hơi khàn.
“Không cần......”
Người đàn ông thấy Thẩm Kinh Từ không dễ lừa, hét to với người xung quanh: “Giải tán đi, giải tán đi, tôi đưa em gái tôi đi bệnh viện khám, đây là họ hàng xa nhà tôi.”
Thẩm Kinh Từ nhíu mày, lập tức nghĩ đến điều gì đó, ý nghĩ ghê tởm lồ lộ hiện ra.
Cô nắm chặt điện thoại di động, nếu không được thì sẽ quăng đi.
Nhưng mà, một giọng nói dứt khoát tàn bạo áp đảo cô, trực tiếp đạp về phía thân hình mập mạp trước mặt cô.
“Cút ngay.”
Trong nháy mắt, người chắn trước mặt cô bị đá văng, va vào mặt đường phát ra tiếng bịch. Người nọ giống như một bãi thịt nát, vừa vặn ngã xuống bên chân Thẩm Kinh Từ.
Giọng nói kia giống như một sợi dây, chấn động thần kinh cô.
Cô nhanh chóng ngẩng đầu lên.
......
“Thằng nào? Đυ. má mày muốn chết à?”
Người kia ôm đùi, mặt đen không nhìn rõ ngũ quan. Miệng vừa mở ra chính là lời mắng chửi khó nghe.
Thẩm Kinh Từ không nghe rõ lắm, ánh mắt cô sững sờ nhìn Trần Trì Ngự, trước mắt giống như một giấc mơ.
Dưới ánh đèn đường, thân ảnh Trần Trì Ngự bị kéo rất dài.
Mà bóng dáng đám người chung quanh rải rác trên mặt đất thành một vòng tròn.
Vài người trở thành nhân vật chính của trò khôi hài.
Chợt, cô nhìn thấy Trần Trì Ngự cười nhẹ, rất trầm.
Người đàn ông bước tới gần người nằm trên mặt đất, ánh mắt khinh thường lại kiêu căng. Một đầu gối khụy xuống, một khuỷu tay chống trên đầu gối, nhìn đống bùn nhão kia như nhìn một vật chết.
Anh còn chưa làm gì, gã đàn ông đã nóng nảy.
“Cút...... Cút ngay.” Người đàn ông kia nửa chống hai tay xuống đất, muốn đứng lên. Nhưng toàn thân vô lực.
“Mày muốn cút như nào?” Khóe môi Trần Trì Ngự giật giật, giọng điệu cà lơ phất phơ. Xương cổ tay nhô ra gân xanh, đẩy gã một cái, người liền ngã trở về.
Chỉ là lần này, người đó lăn đến cách Thẩm Kinh Từ gần hơn.
Thẩm Kinh Từ thấy Trần Trì Ngự giương mắt nhìn qua bắp chân cô, cau mày, không chút khách khí kéo cổ áo người đàn ông ra xa.
Cô rất ít khi thấy Trần Trì Ngự như vậy. Là điềm báo cơn bão sắp tới.
Người đàn ông thu lại nụ cười, hơi cúi thấp lưng, xương cốt sau cổ nổi lên rõ ràng, lưu loát sắc bén.
Trần Trì Ngự vươn tay, động tác tùy ý nhưng không cho phép người nọ phản kháng. Động tác không nhẹ không nặng, vỗ vào mặt gã.
Thẩm Kinh Từ dần hoàn hồn, cô cả kinh, vừa định ngăn cản liền nghe thấy giọng nói lạnh như băng “Đừng nhúc nhích”.
Nhận thấy khe hở, trên khuôn mặt đầy dầu mỡ run rẩy.
Gã rụt xuống, lại mạnh miệng: “Mày chờ đó cho tao, nhiều người nhìn như vậy, mày...”
Lời còn chưa dứt, gã bỗng nhiên im lặng.
Trần Trì Ngự chẳng qua chỉ làm một động tác giả, đã dọa được tên kia rụt cổ về.
Hình như thấy buồn cười, Trần Trì Ngự cười một tiếng, anh đứng lên, dùng khăn giấy lau ngón tay. Anh cụp mắt, cổ tay hoạt động như đang suy nghĩ.