Chương 4

Cố Niết bên kia nói gì đó, Thẩm Kinh Từ cười: "Em cũng không phải ba tuổi, những thứ này đều biết mà, yên tâm đi.”

Tiếng còi xe xuyên qua ống nghe, ồn ào u oán. Cố Niết vừa mới xử lý xong tài liệu, mệt mỏi xoa xoa mi tâm, nghe Thẩm Kinh Từ nói, vẫn nhịn không được nói đùa: "Em ở với anh vẫn là trẻ con.”

Đầu kia im lặng hai giây, giọng Thẩm Kinh Từ mới vang lên: “Anh nói cái gì á? Vừa rồi ồn quá không nghe rõ.”

Nghe được giọng nói, ý thức được vừa rồi mình nói gì, Cố Niết thở ra một hơi, thay bằng giọng điệu thoải mái: “Không có gì.”

Anh chuyển đề tài, hỏi còn kẹt xe không.

“Chỉ một chút thôi, bây giờ người dừng lại và qua đoạn đường này ít hơn, chỉ là...” Giọng nói nhẹ nhàng của Thẩm Kinh Từ đột ngột im bặt.

Quá đột ngột.

Tiếng phanh gấp và tiếng thét ngắn ngủi, sau đó, được thay thế bằng một tiếng va chạm lớn.

Bút máy bất ngờ cắt qua mặt giấy, Cố Niết không thể khống chế được lực ngón tay: “Làm sao vậy?”

Trong điện thoại chỉ còn lại tiếng dòng điện, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng đám người ồn ào.

Cố Niết ngay lập tức nôn nóng, anh đứng lên: “Kinh Từ, Kinh Từ?”

“Có nghe thấy anh nói không?”

Không trả lời, như cách nhau hàng cây số.

Tim đập liên tục, như nước đóng băng.

......

Dịch Thuận Từ ngồi xe ba tiếng, cảm giác say xe khiến cô buồn nôn, cuối cùng nhịn không được oán trách: "Anh, anh không thể lái ổn định một chút hả?”

“Các anh đua xe đều chạy nhanh như vậy à? Anh không lấy được vợ nên cũng không cần mạng luôn phải không?”

Nghe vậy, Trần Trì Ngự nhướng mày, cười nhẹ hỏi lại: "Anh? Sẽ không lấy được vợ?”

Dịch Thuận Từ bị anh làm cho nghẹn lời, nhìn không quen bộ dạng phóng đãng của anh trai nhà mình, cuối cùng chỉ quăng cho anh ánh mắt khinh bỉ.

Trần Trì Ngự không buông tha, anh đưa tay, cửa sổ xe mở ra, nhẹ nhàng nhắc nhở cô: “Đừng nôn ra xe của anh.”

Gió mát thổi vào, dễ chịu hơn rất nhiều.

Dịch Thuận Từ cũng sắp xù lông, cô tức giận nuốt vào miếng bánh mì cuối cùng, lập tức chuyển hướng sang Trần Trì Ngự, còn có chút tủi thân: “Em sắp kết hôn rồi, anh không thể nhường em được sao?”

Trong cổ họng người đàn ông phát ra một tiếng ậm ừ, rất khẽ.

Anh lên tiếng: “Bên trên có dầu bạc hà đấy, tự thoa đi.”

Dịch Thuận Từ mừng rỡ, quả thật trong hộp đựng đồ có một chiếc hộp màu xanh nhạt.

Thoa huyệt thái dương xong, lại đặt dưới mũi hít một lát, thoải mái như chú mèo mới được vuốt lông cho, cô thở ra một hơi dài: "Thoải mái quá.”

Dịch Thuận Từ nói nhiều, hoàn toàn không để cho cái miệng rảnh rỗi.

Cô thuận miệng hỏi, nhưng cũng có ý trêu ghẹo: “Trần đại thiếu gia còn có thể chuẩn bị mấy thứ này? Không phải là cô nào đó cho chứ.”

Dịch Thuận Từ ngắm nghía dầu bạc hà, nhìn trái nhìn phải, lén ghi lại nhãn hiệu, dự định trở về sẽ mua một lọ.

Nhưng mà, khi ngước mắt lên, lại phát hiện nụ cười trên khóe môi Trần Trì Ngự dường như nhạt đi một chút.

Giống như ảo giác.

Bầu không khí có chút kỳ lạ, cô không nhịn được hỏi: “Em nói sai cái gì sao?”

“Không có.”

Vài giây sau, giọng nói không có cảm tình vang lên. Giọng Trần Trì Ngự hơi lạnh: “Dùng xong thì để lại chỗ cũ.”

“......”

Xì, keo kiệt muốn chết, Dịch Thuận Từ oán thầm, âm thầm ghi sổ.

......

Cuối cùng cũng qua đoạn kẹt xe, đoạn đường trống trải không đến năm trăm mét, Dịch Thuận Từ bỗng nhiên nhìn thấy phía trước tụ tập rất nhiều người.

Cô ngồi thẳng dậy, cúi đầu muốn xem phía trước xảy ra chuyện gì.

“Anh, phía trước có chuyện gì vậy?”

Trần Trì Ngự không có thói quen hóng chuyện, nhưng thị lực tốt, liếc mắt một cái liền thấy trong đám người vây quanh tỏa ra làn khói đen xám.

Hai chiếc xe đυ.ng nhau, không thấy rõ cụ thể.

Trần Trì Ngự quay vô-lăng, chuẩn bị đi vòng qua.

Dịch Thuận Từ bám vào mép cửa sổ, cũng thấy rõ bên kia đang vây quanh cái gì.

Cô thu lại ánh mắt, không có dị nghị gì với hành động đi đường vòng của Trần Trì Ngự.

Tuy rằng rất muốn đến khách sạn sớm để ngủ một giấc thật ngon, nhưng vẫn đừng cố chen chúc ở hiện trường tai nạn mà đi tốc độ rùa bò thì tốt hơn.

Ngã tư đường, chiếc xe việt dã màu đen dừng trước đèn đỏ.

Còn lại 48 giây.

Có thể là do ngày hôm nay quá oi bức, cũng có thể là nguyên nhân khác, vẻ mặt của Trần Trì Ngự lúc này không tốt lắm.

Xương mày anh rất cao, ánh sáng từ bốn phương tám hướng chiếu tới, đổ bóng trên khuôn mặt ánh, làm cho hình khối gương mặt sắc bén hơn nhiều. Đẹp không nói nên lời.

Nếp gấp hai mí mắt sâu, nhiều hơn vài tia lệ khí kiệt ngạo không thể với tới, nhưng nốt lệ chí ở khóe mắt trái lại tăng thêm vài phần tà ác.

Trần Trì Ngự gõ ngón tay trên vô lăng, muốn hút thuốc.

Xương cổ tay lộ ra, trắng trẻo, mát lạnh mà săn chắc. Ngón tay chạm vào cổ áo, màu sắc đối lập rõ ràng.

Rõ ràng là động tác không mấy liên quan, lại để lộ ra vài điều muốn nói.