Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhớ Anh Ấy

Chương 3

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mệt mỏi một hồi, cô ngửa lưng ra sau, nhịn không được mở miệng: “Chú mở nhạc đi.”

Tài xế im lặng, giơ tay rảnh ra vặn nút, âm điệu du dương phát trên radio.

Giai điệu phát ra có hơi quen thuộc, lời bài hát rõ ràng.

“Muốn buông, buông không được, nước mắt đang rơi.

Anh nhìn đi, anh không nhìn thấy.

Em giả vờ rằng quá khứ không quan trọng, chỉ để thấy rằng mình không thể.

Nói tạm biệt, mới phát hiện không bao giờ gặp lại.”

Thẩm Kinh Từ hơi giật mình, như bị gợi lên ký ức nào đó.

Lông mày thanh mảnh nhíu lại, trong không gian kín mà chật hẹp, tiếng lầm bầm của tài xế bị một số giọng nam bao trùm.

Sau vài câu, tài xế chê nghe không hay, dứt khoát đổi kênh radio.

Âm nhạc náo nhiệt mà tưng bừng lập tức sôi trào trong xe, tài xế cũng ngâm nga giai điệu đang phát.

Con người rất kỳ lạ, rõ ràng nhìn nhiều một lần sẽ khó chịu, nhưng lại nhịn không được mà tự tìm đau khổ.

Ánh mắt Thẩm Kinh Từ lại nhìn đến đôi nam nữ đang đứng kia.

Màng cửa kính trải qua phong sương, vết xước nghiêng lệch làm cho khuôn mặt người nọ mơ hồ.

Ma xui quỷ khiến, ngón tay ấn xuống mở một đoạn cửa sổ xe ra.

Dáng vẻ của anh dần dần trở nên rõ ràng.

Tóc dài ra một chút, góc cạnh không sắc bén lắm, mất đi cảm giác ngây ngô của thiếu niên. Loại khí chất độc đáo của Trần Trì Ngự rất thu hút người, khiến người ta như thiêu thân lao đầu vào lửa, uống rượu độc giải khát.

Ô không đủ rộng, rõ ràng là anh đang nghiêng ô về phía người con gái, phong độ lịch lãm không phù hợp với khí chất của anh sẽ luôn ghi điểm trong mắt đối phương.

Ánh mắt Thẩm Kinh Từ dần trầm xuống, dần dần ý thức được, không cần thiết.

Không giống như cốt truyện trong phim, họ không rung động đến độ mất hồn mất vía, cũng không khắc cốt ghi tâm lẫn nhau.

Chỉ là cách nhiều năm, hai người đã hoàn toàn đứng trên hai quỹ đạo khác biệt.

Cô một mình đi về phía trước, anh cũng có người mới đi cùng.

Cửa sổ xe chậm rãi nâng lên, phát ra tiếng ma sát cũ kỹ. Giống như đang cắt thời không.

Dường như thật sự có loại cảm ứng không sao giải thích được, một khắc cửa sắp nâng lên, người đàn ông đang đứng đột nhiên nhìn sang.

……

Thời gian dừng lại, mọi thứ xung quanh trở nên hư ảo.

Con chó con màu nâu bị mưa xối ướt sũng chui ra từ vòm hoa, cụp đuôi cúi đầu đi qua.

Khi đi qua các cô gái trẻ, rõ ràng nó muốn lảng tránh.

Nhưng mà một thân ảnh màu hồng nhạt ngoài ý muốn ngồi xổm xuống, lấy trong túi ra cái gì đó đặt vào lòng bàn tay rồi đút đến bên miệng chó con.

Thẩm Kinh Từ cũng không biết tại sao mình lại xác định như vậy. Đường nét cũng không thấy rõ, nhưng cô lại biết ánh mắt bọn họ đang nhìn nhau.

Cô nhìn anh, nhìn con chó nhỏ được cho ăn, bỗng nhiên nhớ đến thật lâu trước đây, cô cũng nhìn Trần Trì Ngự như vậy.

Cô nhìn anh tùy hứng ngỗ ngược, nhìn anh bướng bỉnh khó thuần, nhìn anh cởi đồng phục học sinh lộ ra áo thun màu đen bên trong. Bóng chuẩn xác vào rổ, nữ sinh môi hồng răng trắng mỉm cười đưa nước cho anh, chung quanh ồn ào không ngừng.

Anh là con cưng của trời, là mặt trăng vĩnh viễn không rơi, là Trần Trì Ngự sẽ không thuộc về Thẩm Kinh Từ.

Chưa bao giờ thay đổi.

Mỗi một thiếu nữ ngây thơ ảo tưởng mình là bến bờ trở về của kẻ phong lưu.

Nhưng mà chỉ có khi câu chuyện kết thúc, họ chảy nước mắt lật qua trang sách mình từng túm chặt lấy kia, mới phát giác chỉ là người si nói mộng*.

*Chuyện hoang đường không thực hiện được.

Một tia không khí cuối cùng cũng bị ngăn cách, xe khởi động, cuối cùng cũng chảy ra khỏi dòng sông này.

Thẩm Kinh Từ ngẫm lại mới nhớ ra mình còn chưa trả lời xong tin nhắn của Cố Niết, cô khó chịu dụi dụi mắt, nở nụ cười mở khung chat ra, soạn tin lại lần nữa.

……

Chỗ đã trống trải, Dịch Thuận Từ đứng dậy, phát hiện Trần Trì Ngự đang nhìn chằm chằm góc đường, cặp lông mày đẹp đẽ nhíu lại.

Chó con lang thang ăn uống no nê, cái đuôi đong đưa, chạy đi rất xa.

Cô gái nghển cổ nhìn theo hướng Trần Trì Ngự đang nhìn, thấy không có gì, không khỏi tò mò: "Anh, anh nhìn cái gì vậy?”

Xe taxi đã hòa vào biển người, Trần Trì Ngự ngừng lại, đôi mắt đen nhánh sắc bén, không gợn sóng.

“Không có gì.” Anh gõ nhẹ vào đầu Dịch Thuận Từ, đút tay vào túi, như chưa từng xảy ra chuyện gì, “Đi thôi.”

Giọng người đàn ông từ tính quyến rũ, anh trào phúng rõ ràng, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng tán tỉnh.

“Nếu không đi qua đó, người ta còn tưởng là em đào hôn.”

Mưa rơi tí tách đến tận tối, Thẩm Kinh Từ có một buổi hẹn chụp ảnh ở thành phố A, bởi vì lộ trình chậm trễ nên đến gần tối mới đi.

Đi xe gần bốn giờ, lúc hơn mười giờ tối cuối cùng cũng nhìn thấy bảng số dặm đường.

Khi ra khỏi đường cao tốc, tốc độ xe chậm rãi tràn vào trong đèn neon đi đi dừng dừng.

Thẩm Kinh Từ cúi đầu gọi lại cho Cố Niết: "Ừm, đã ra khỏi đường cao tốc rồi, chắc nửa tiếng nữa sẽ đến khách sạn.”
« Chương TrướcChương Tiếp »