Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhớ Anh Ấy

Chương 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Người nhìn không ra tính tình kia cuối cùng cũng lộ ra vẻ không kiên nhẫn, khớp ngón tay thon dài gầy gò rõ ràng, gõ nhẹ theo tiết tấu, vừa cuồng vọng vừa lưu manh.

Trái tim như ngừng đập trong tích tắc, rất nhanh, không thể kiểm soát được.

Ngón tay như đang gõ vào trái tim cô.

Thẩm Kinh Từ nín thở, tay nắm thành quyền.

Người đã xuất hiện hàng trăm lần trong giấc mơ của cô, bây giờ cứ như vậy mà xuất hiện trước mắt mình, thần kinh như có kim đâm, truyền đến cảm giác chua xót cùng đau đớn không thôi.

Lòng bàn chân như mọc rễ, không thể di chuyển.

Cho đến khi chiếc xe màu đen hòa vào khung cảnh nhộn nhịp phía sau, cửa xe đột ngột mở ra.

Người đàn ông xuống xe, đường nét dần dần rõ ràng, chiếc ô trong suốt ngăn nước mưa, phác họa mặt mày mờ ảo.

Dáng người cao lớn thẳng tắp xuất hiện ngay trước mắt. Chân dài, thắt lưng mạnh mẽ. Chỉ cần đứng ở đó thôi cũng cảm giác được sự áp bách. Anh một tay cầm ô, một ngón tay dựng lên chống vào xương ô. Cửa xe bị một tay đẩy vào, vang lên tiếng trầm đυ.c.

Trời lờ mờ tối, trong cảnh tấp nập đột nhiên sáng lên ánh đèn đường vàng tươi. Quầng sáng không lớn, phản chiếu phía sau anh, làm đường nét trên cơ thể trở nên mềm mại mà mờ nhạt.

Áo đen mỏng manh đứng trong mưa phùn, dựa lưng vào xe. Anh dùng răng rút ra một điếu thuốc, còn chưa châm lửa, điện thoại đã reo lên.

Hút thuốc không thành, áp điện thoại vào tai, chân phải cà lơ phất phơ chống chống vào lốp xe, dáng vẻ không đứng đắn quyến rũ muốn chết.

Thẩm Kinh Từ khô khốc chớp mắt, chung quanh biến thành ảo cảnh, cô nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.

Gió thổi qua vạt váy, bả vai bất ngờ bị ai đυ.ng.

Mùi nước hoa ngọt ngào tràn ngập trong không khí, Thẩm Kinh Từ nhíu mày theo bản năng.

Trên vai đeo túi dây xích kim loại, đè vào xương có hơi đau.

Người đã đi khuất, tầm mắt chỉ bắt được một vệt màu hồng nhạt.

Cô xoa bả vai mấy cái, rồi lại buông ra rất nhanh, như sợ bị người nào đó nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của mình, tâm tư phức tạp khó nói.

Chẳng qua, có thể là nhan sắc nổi bật quá mức, nên phút chốc Trầm Kinh Từ đã ý thức được điều gì ---

Cô nhìn thấy dáng người xinh đẹp kia đội mưa, dùng túi xách khéo léo che lêи đỉиɦ đầu, trực tiếp xông đến dưới chiếc ô.

Thẩm Kinh Từ hơi khựng lại, đại não ngừng hoạt động một giây.

Giọng nói kia bừng bừng sức sống, đứng cách một khoảng mà cô vẫn nghe thấy người kia nói gì.

“Hối cái gì mà hối, không phải em đã đến rồi à?” Cô nói đùa, cố ý nói câu đó qua điện thoại, sau đó mới buông cánh tay xuống, hơi ngẩng đầu lên.

Mà ánh mắt người đàn ông rũ xuống, có loại cảm giác từ trên cao nhìn xuống. Nhưng bởi vì lời nói vô tư của cô gái, quan hệ thân mật nói không nên lời. Anh không nói một lời, thản nhiên dời ô về phía cô gái, cũng cúp điện thoại.

Chiếc ô trong suốt, nên Thẩm Kinh Từ nhìn rất rõ.

Mưa tí tách tí tách, gió cũng lớn theo, thổi đến nỗi mắt cộm lên khó chịu.

Gần đó không có nơi nào để trốn, cô chật vật lui về phía sau một bước, không nhìn nữa.

Bàn tay siết chặt, điện thoại rung rung báo có cuộc gọi đến mới khiến cô hoàn hồn buông lỏng ra.

Cuối cùng tài xế cũng thong dong gọi tới.

Thẩm Kinh Từ nghe điện thoại như thể trốn tránh. Nghe thấy giọng nói như trút được gánh nặng của tài xế, thúc giục đi thúc giục lại trong điện thoại: “Cô ở đâu hả, nhanh lên một chút, bây giờ tôi đang ở cửa hông.”

“Không được rồi, tôi không qua đó được, cô tự qua đây được không?" Tài xế nói giọng địa phương lộ ra sự nôn nóng.

Thẩm Kinh Từ nhìn thoáng qua làn mưa, đè xuống nhịp tim không an ổn. Bên cạnh cô không có ai, ngoại trừ túi xách trên tay ra thì không có bất cứ thứ gì có thể che mưa.

Trong lúc do dự, dư quang không thể khống chế lại nhìn sang người nọ.

Trong khoảnh khắc đó, trong đầu Thẩm Kinh Từ bỗng nhiên nghĩ, nếu như có thể dùng việc bị mưa xối ướt sũng để đổi lấy thời gian lùi lại hai mươi phút trước, cô nhất định sẽ không do dự lựa chọn.

Sau đó, Thẩm Kinh Từ cụp mắt, cắn răng xông ra ngoài.

“Rầm - -“

Cửa đóng gấp.

Giọng tài xế xen lẫn khẩu âm vang lên bên tai: "Xin lỗi nhé cô gái, ngày mưa nên thật sự không thể đi qua đó, ở đây đông người quá.”

“Không sao.” Thẩm Kinh Từ tìm khăn giấy lau nước trên người. May mà mưa không to quá.

“Hôm nay tôi vốn không định nhận, bà xã tôi ở nhà đã chuẩn bị đồ ăn xong xuôi hết rồi, nếu không phải là cô nói muốn đi đường cao tốc...” Hắn thở dài một hơi, hình như cảm thấy chuyện này quả thật không thể trách ai, sau khi ngậm miệng lại thì chuyển đề tài: "Không bị ướt chứ?"

“Không sao, tôi lau một chút là được.”

Tài xế thấy Thẩm Kinh Từ là một người tính tình tốt, đại khái là bản tính con người, nhịn không được lại oán giận vài câu: “Cô xem cô xem, lại không đi ra được.”

“Cái này......”
« Chương TrướcChương Tiếp »