Chương 8-1

Cô sợ hai người ở chung trong phòng tắm sẽ không cầm giữ được, kiên trì chính mình tắm rửa, phòng tắm trong phòng làm việc của anh cũng to đến không thể tưởng được, chỉ nhỏ hơn phòng tắm ở nhà anh một chút.

Trong lúc cô đang tắm rửa, anh ngồi trong văn phòng xử lý công việc, cô nhìn chính mình trong gương, trên ngực đều là dấu hôn của anh, giống như đang nhắc nhở cô về sự điên cuồng vừa rồi của bọn họ, cô hơi nghiêng đầu qua, a! Trên cổ cũng có dấu hôn, như thế này làm sao ra ngoài gặp người được?!

Anh nhìn thấy cô mặc đồ công sở đi vào văn phòng liền nhíu mày, lúc này anh mặc áo sơ mi trắng, không đeo cà vạt, không cài hai cúc áo, trông phong lưu lại lỗi lạc.

Cô đi qua, anh nhìn cô từ trên xuống dưới một lúc lâu, xoay người cầm điện thoại trên bàn lên: "Tôi, Lan Dịch... Ừ... Đúng vậy. Lát nữa tôi sẽ đến đó." Không nói vài câu anh liền cúp điện thoại, cô nghe thấy anh giống như muốn đi đâu, liền cẩn thận nói: "Anh có việc thì đi đi, em đến trong xe anh lấy đồ vật rồi về nhà nghỉ ngơi." Cô thầm nghĩ nếu như anh có công việc cô cũng không cần thả bồ câu bạn cùng phòng.

Ai ngờ, anh đứng lên, ôm eo cô đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Em đang nói cái gì vậy, em đi với anh."

Hôm nay anh lái xe Bugatti, cô ngồi ở ghế phụ, lúc chờ đèn đỏ anh hỏi: " Sao em không mặc quần áo và giày anh đưa cho em? Thứ sáu không cần mặc đồng phục mà."

Cô lầu bầu nói: "Những đôi giày đó căn bản là không thích hợp để đi bộ, mang đi tàu điện ngầm hay ngồi xe buýt cũng đều rất khó chịu. Hơn nữa em cũng không nỡ mặc những bộ quần áo đắt tiền đó chen lấn trong đám đông, lỡ bị rách thì làm sao bây giờ."

Anh "A" một tiếng, nói: "Là anh sơ sót không nghĩ đến chuyện này." Sau đó anh lại nói: "Vậy đi, sau này anh tới đón em đi làm."

"Đừng đừng", Cô vội vàng xua tay nói, "Lỡ như bạn cùng phòng hay đồng nghiệp của em nhìn thấy liền không thể giải thích được!" Thấy cô cực lực muốn phủi sạch quan hệ với anh, anh liền không tiếp tục kiên trì, chỉ là bờ môi mỏng mím lại thành một đường.

Không bao lâu sau hai người liền đến trung tâm mua sắm cao cấp nhất ở thành phố này. Hai người đi thang máy lên lầu hai, cô kinh ngạc phát hiện nơi này cứ nhiên không có người khách hàng nào! Chỉ có nhân viên cửa hàng lẻ loi trơ trọi đứng trước cửa hàng.

"Tổng giám đốc Lan." Các nhân viên cửa hàng nhìn thấy Lan Dịch, đều đồng loạt chào hỏi anh, Lan Dịch "Ừ" một tiếng, nói với cô: "Chỗ này không có ai cả, em thích cái gì thì cứ lấy, anh trả tiền." Cô chớp chớp mắt, Lan Dịch lại nói: "Em chọn chút quần áo mà em có thể mặc đi làm đi, đồ của con gái anh không hiểu lắm."

Anh vừa nói vừa dẫn cô đi vào cửa hàng Chanel gần hai người nhất, quần áo mùa đông đã treo lên trong cửa hàng, anh lấy xuống một cái áo khoác màu trắng, mặc lên người cô, áo khoác rất thoải mái, cô cũng rất thích kiểu dáng và phong cách của nó, nó giống như được may đo riêng cho cô, phía trên cũng không có logo hay thứ gì tương tự, mùa đông mặc nó vào hẳn là sẽ rất xinh đẹp.

Lan Dịch đứng ở phía sau cô, giống như có chút mê muội, nhìn cô chằm chằm một lúc, thấy cô muốn cởi ra, anh vội vàng nói: "Đừng cởi ra, em mặc rất đẹp, để anh nhìn thêm một lát."

Cô tại chỗ xoay một vòng, anh rất hài lòng, nói với nhân viên trong cửa hàng: "Lấy cái này, đưa đến nhà tôi."

"Vâng, tổng giám đốc Lan." Nhân viên cửa hàng mỉm cười cởϊ áσ khoác giúp cười cô, cô liếc nhìn giá của cái áo khoác, một cái áo khoác cứ nhiên có giá năm vạn tệ, sao không đi ăn cướp đi.