Chương 6-2

Tầng cao nhất truyền đến tiếng cánh quạt máy bay trực thăng, tất cả mọi người đứng lên, một lát sau, nam trợ lý của Lan Dịch đi đến, đợi ở cửa, ngay sau đó Lan Dịch đi đến, đã lâu không thấy anh cũng không thay đổi gì, chỉ là dáng vẻ lạnh lùng kia hoàn toàn khác hẳn với lúc Lan Dịch ở bên cạnh cô, nhìn cứ như hai người.

Lan Dịch chậm rãi nhìn kỹ toàn bộ văn phòng, lúc đi ngang qua bộ phận của chúng tôi thì dừng lại, trợ lý của anh đi đến mời cô và quản lý cùng nhau đi đến văn phòng làm việc của anh một chuyến.

Quản lý biết đây là muốn khen thưởng cho bộ môn của bọn họ vì đã làm ra phán đoán chính xác, gương mặt vui vẻ tràn đầy tươi cười đi đến văn phòng của Lan Dịch, quản lý vừa châm trà lại vuốt mông ngựa, Lan Dịch khen ngợi quản lý một phen sau đó làm quản lý trở về, lại đơn độc giữ cô lại, quản lý vui vẻ xoa tay, nói: "Tiểu Nhan a, sau này em còn phải cố gắng nhiều hơn nữa!"

Quản lý vỗ vai của cô xong liền rời đi, Lan Dịch lập tức thay đổi thái độ, anh cười chào hỏi cô, làm cô ngồi xuống ghế sô pha, anh từ phía sau bàn đi tới, tự tay pha cho cô một ly trà Minh Tiền Long Tỉnh.

"Em làm tốt lắm." Anh khen ngợi nói, cô uống một ngụm trà, rất thơm, trả lời: "Chỉ là may mắn thôi, không phải lúc nào cũng được như vậy."

Anh nhìn cô một lúc lâu, rồi mở miệng nói: "Em không có gì muốn nói với anh sao?"

"Cái gì?" Cô khó hiểu nhìn anh, không phải là anh có chuyện muốn nói với cô sao, cô còn đang tính toán tiền thưởng của cô trong tháng này, quý này, hoặc là cuối năm có thể nhiều hơn bao nhiêu.

Lan Dịch nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô, cầm lấy cái ly trong tay cô, cúi người về phía trước, thân hình cao lớn của anh đều bao phủ cả người cô trong bóng tối, anh giữ lấy cằm của cô, nhẹ nhàng thì thầm vào tai cô: "Đã lâu không gặp nhau, em không nhớ anh sao?"

Cô không thể động đậy, "Em......" Lời còn chưa nói ra khỏi miệng, liền bị anh đánh gãy, mũi anh nhẹ nhàng cọ vào mũi cô, anh nói: "Anh nhớ em."

Vừa dứt lời, tay anh từ chỗ xương quai xanh của cô một đường đi xuống, nhanh chóng cởi từng cúc áo sơ mi của cô, cô ngăn cản không kịp, đã bị anh cởi ba chiếc cúc, áo ngực màu trắng bị anh nhìn không sót gì, cô che ngực lại, xấu hổ nói: "Không thể làm ở đây! Đây chính là công ty đó!"

Anh bá đạo đẩy tay cô ra, lại cởi hết cúc áo còn lại của cô, ghé vào bên tai cô nói: "Sợ cái gì, tầng này chỉ có một mình anh, để anh có thể nghe nhạc thư giãn ở đây, tầng này có cách âm rất tốt."

Giọng nói trầm thấp từ tính của anh làm cô mềm nhũn "Ưm ——" một tiếng, anh vươn đầu lưỡi ra trêu đùa vành tai mẫn cảm cô, cô không nhịn được cảm thấy cả người đều khô nóng.

Nếu như nói lần trước lăn giường với anh chỉ là nhất thời bị ma quỷ ám, trút hết những tức giận oán hận vì nam nhân cặn bã nɠɵạı ŧìиɧ, còn lần này hình như không có nguyên nhân gì cả, cô rất muốn đẩy anh ra, nhưng tay lại mềm nhũn không có chút sức lực nào, ở trong mắt của anh cô giống như muốn nhưng lại giả vờ cự tuyệt.

Anh đưa tay ra sau lưng cô, dễ dàng cởi bỏ áo ngực của cô, cô đẩy đẩy bả vai anh, nhưng lại rất hưởng thụ những nụ hôn dịu dàng rơi xuống như mưa trên cổ và mặt cô.

"Ở đây... Không tốt lắm..." Cô nói chuyện đứt quãng, vừa nghĩ đến đây chính là văn phòng làm việc, cô liền có chút không vượt qua được rào cản trong lòng, anh buông lỏng cô ra, cô thở phào nhẹ nhõm đồng thời lại cảm thấy có chút lạc lõng.

Nhưng ngay sau đó anh lại ôm cô đứng lên, cô hoảng sợ hai chân quấn quanh eo anh, hai tay ôm lấy cổ anh, anh ôm cô đi đến trước bàn làm việc của anh, tùy ý quét ngang một cái, đẩy máy tính và một số đồ vật khác sang một bên.

"Hóa ra em cảm thấy ghế sô pha không tốt lắm, vậy cái bàn này được không, nó được làm bằng gỗ hoàng hoa lê (Gỗ sưa)." Anh đặt cô lên bàn, cười xấu xa tháo cà vạt xuống.