Chương 5-2

Anh giống như nhìn ra cô không còn sức lực, anh ghé lên người cô, liếʍ láp vành tai cô, làm cô chậm rãi nằm lên giường, hơi thở ấm áp của anh phả vào tai cô, ngón tay anh đan xen vào ngón tay cô, phần eo đưa đẩy kịch liệt, nói: "Lúc này chặt hơn vừa rồi."

Cô hé miệng cười một tiếng, sau đó dùng sức co chặt bụng dưới, nói: "Em còn có thể siết chặt hơn nữa."

"Em......" Cô rõ ràng cảm nhận được thân thể anh run rẩy một chút, sau đó lại di chuyển càng nhanh hơn, nhanh chóng chạy nước rút, anh ghé vào sau lưng cô thở hổn hển.

"Em tiểu phôi đản này." Anh nói xong, rời khỏi người cô, ngồi xuống bên cạnh cô, cô quay qua, nhìn anh nói: "Không phải anh rất thích sao." Dùng chính là giọng điệu khẳng định, anh vuốt cái mũi cô, không có nói tiếp.

Anh rót cho cô ly nước, cô uống gần một nửa, anh cầm lấy ly nước một hơi uống sạch phần nước còn lại, cô không nhịn được liền hỏi anh: "Năm đó tại sao anh lại đánh người kia? Anh ta không phải là ủy viên học tập của lớp chúng ta sao?" Cô có chút tò mò, anh và ủy viên học tập cũng không có tiếp xúc nhiều, sao lại đánh người ta đến nằm bệnh viện chứ?.

Anh mở mắt liếc nhìn cô một cái, nói: "Chuyện xảy ra lâu rồi, anh không nhớ rõ." Thấy anh không muốn nhắc đến chuyện này, cô cũng không hỏi nữa, chỉ dựa vào bả vai anh.

Nghỉ ngơi trong chốc lát, cô nằm đè lên người anh, liếʍ nhẹ môi anh, anh đột nhiên mở mắt ra, nhìn cô bằng ánh mắt nguy hiểm nói: "Đừng câu dẫn anh, không còn bαo ©αo sυ đâu."

Nghe xong lời này, cô liền cảm thấy có chút mất hứng, lập tức rời khỏi người anh, nằm sang một bên xử lý tin nhắn trên điện thoại.

"Nhan Hiểu Vũ, em không cảm thấy quá đáng à?" Thấy cô không để ý tới anh, anh vòng tay qua vai cô nói, cô liếc nhìn anh một cái, nói: "Cả ngày đều không có trả lời tin nhắn, quản lý có chuyện tìm em, lại nói ——" Cô nhìn anh từ trên xuống dưới đánh giá một phen, tiếp tục nói: "Không phải là không có bαo ©αo sυ sao."

Lan Dịch trừng to mắt, nói: "Không có bαo ©αo sυ em liền đá văng anh, có thể làm như vậy sao?!"

Không phải chỉ là tình một đêm sao, còn muốn như thế nào nữa, cô nói thầm trong lòng, đặt điện thoại di động xuống, có chút không kiên nhẫn nhìn anh nói: "Vậy anh còn muốn làm gì nữa?"

Anh nhìn cô chằm chằm một lúc, rồi nói câu "Không có gì", sau đó mặc quần đi ra ngoài, cô tiếp tục xử lý tin nhắn công việc của mình.

Chờ đến khi anh lái chiếc xe mà cô thích chở cô về nhà, màn đêm đã buông xuống, lúc cô đi vào nhìn thấy xe của anh vẫn còn đậu ở đó, lúc cô lên lầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện anh còn chưa đi. Bạn cùng phòng của cô đã trở về, thấy cô vào nhà, liền nhao nhao nói: "Nhan Hiểu Vũ, cậu cũng quá có thể mua sắm đi, tớ chỉ không ở mấy ngày, cậu xem cậu đã mua bao nhiêu thứ."

Cô cảm thấy kỳ quái liền nhìn vào phòng khách, trong phòng khách chất đống đủ loại hộp, phía trên đều là viết tên của cô.

Bạn cùng phòng vào trong phòng bếp rót nước uống, cô đi qua tùy ý mở một cái hộp, bên trong đựng đôi giày hôm nay cô đã mang, cái hộp bên dưới đựng đôi giày đế đỏ hôm nay cô không muốn mang, những cái hộp cũng đều là đồ vật mà hôm nay quản gia đưa đến cho cô chọn, thừa dịp bạn cùng phòng còn chưa ra tới cô vội vàng chuyển những đồ vật này đến trong phòng cô, nói: "A, cậu không ở nhà liền không có ai nhắc nhở tớ, mua mua liền mua quá nhiều, tháng sau chắc ăn đất mất thôi."

Bạn cùng phòng cười "Ha ha ha" vài tiếng liền không hỏi thêm gì nữa mà nói sang chuyện khác : "Cậu mau đến xem, chiếc xe thể thao đó ngầu quá". Cô đi vào phòng bếp, nhìn thấy xe của anh vẫn còn đậu tại chỗ, sau khi cô thò đầu ra mới chậm rãi lái đi, bạn cùng phòng của cô phấn khích kêu lên: "Chỗ chúng ta như thế này mà cũng có người lái loại xe này đến đây a!"

Cô không có lên tiếng, đứng bên cửa sổ nhìn về hướng anh sắp rời đi, nghĩ như thế nào cũng không hiểu được anh rốt cuộc đang làm cái gì, tại sao lại dừng lại lâu như vậy mới rời đi.