4.
Hơi thở của người đàn ông bao phủ lấy tôi, mang theo sự lạnh lẽo của cơn mưa bên ngoài.
Tôi đột nhiên nhớ tới kiếp trước, tôi đã tổ chức một buổi tiệc tại nhà vào ngày sinh nhật của mình.
Trong khi tất cả mọi người đang đắm chìm vào tiệc tùng náo nhiệt, Trình Nhược Nhược lại cùng Cố Hằng trốn ở phòng khách trong nhà tôi ôm hôn.
Lúc tôi đẩy cửa ra, bọn họ đang hôn nhau say đắm, tay Cố Hằng còn đặt trên eo Trình Nhược Nhược vuốt ve.
Tôi cảm thấy thế giới như sụp đổ.
"Cố Hằng, cậu thật không biết xấu hổ!"
Tôi tiến lên kéo cậu ta qua một bên, tức giận định mắng sang Trình Nhược Nhược thì Cố Hằng nhìn tôi chằm chằm như nhìn phải một thứ bẩn thỉu.
"Tang Hạ, cậu dám nói em ấy một câu thử xem."
*
Hôm đó ngoài buồn ra tôi còn có một cảm giác khác.
Lần đầu tiên tôi ngưỡng mộ Trình Nhược Nhược.
Hâm mộ cô ta có người bảo vệ, còn tôi lại không có ai.
*
"Nào, có gan thì nói lại một lần nữa đi."
Thanh âm lạnh lùng của Tạ Duyên kéo tôi trở về hiện thực.
Tôi nhìn về phía sườn mặt âm u của anh, mắt phượng hơi nghiêm nghị, môi mỏng khẽ nhếch lên, ngay cả tức giận cũng thật kinh diễm.
Sao lúc trước tôi không phát hiện anh ấy đẹp trai như vậy.
Cố Hằng lộ ra một nụ cười châm chọc: "Tang Hạ, con chó liếʍ của cậu thật giống cậu đấy, đều vô sỉ như nhau."
Tạ Duyên thích tôi, mọi người đều biết điều đó.
Một người kiêu ngạo như anh ấy lại có thể dễ dàng chấp nhận bị gán cho cái tên "chó liếʍ của Tang Hạ".
Giờ phút này cơ thể ướt sũng của anh ấy tựa hồ run rẩy, dù vậy anh ấy vẫn một mực che chắn tôi ở phía sau, tôi nhìn chỉ cảm thấy đau lòng.
Trình Nhược Nhược mượn cơ hội thêm dầu vào lửa: "Hạ Hạ, cậu thích A Hằng như vậy, sao cậu có thể nhịn được nhìn con chó liếʍ của cậu hung dữ với anh ấy thế?"
Quả thật nhịn không được.
Tôi cười rạng rỡ.
Bóng lưng Tạ Duyên cứng đờ trong chớp mắt. Khi vừa quay đầu nhìn tôi, đã thấy tôi tiến lên hai bước.
Ba!
Ba!
Trình Nhược Nhược và Cố Hằng bị tôi thưởng một bạt tai mỗi người.
A Duyên nhà tôi ưu tú như vậy bị bọn họ mắng là chó liếʍ, tôi đương nhiên nhịn không được.
Tôi lạnh mặt vỗ vỗ tay: "Chỉ đạo tôi làm việc, hai ngươi cũng xứng sao?"
Trình Nhược Nhược trực tiếp bị đánh đến phát khóc, cô ta đỏ mặt lắc lắc cánh tay Cố Hằng.
Mà Cố Hằng lại nhìn tôi, ngắn ngủi trầm mặc một chút: "A Duyên nhà cậu?"
Nhận thấy được ánh mắt nóng bỏng của Tạ Duyên rơi vào trên người mình, hô hấp của tôi thêm vài phần dồn dập.
"Ừ, A Duyên nhà tôi."
Lời này vừa nói ra, vị bên cạnh đột nhiên quay đầu ho khan.
Tôi cố nén khóe miệng đang muốn cong lên bổ sung: "Tôi muốn ở chỗ này tuyên bố với mọi người một chuyện."
"Từ hôm nay trở đi, tôi, Tang Hạ, muốn theo đuổi anh trai Tạ Duyên. Xin mọi người cổ vũ cho tôi."
Mọi người yên tĩnh trong chớp mắt.
Sau đó một làn sóng cổ vũ bùng nổ như thủy triều.
"Ô hô!!!"
"Anh Tạ thật sự là *thủ đắc vân khai kiến nguyệt minh!"
* thủ đắc vân khai kiến nguyệt minh: nếu cứ chờ đợi cho đến khi mây tan hết, ta sẽ nhìn thấy ánh trăng sáng ở phía sau.
Câu thành ngữ đề cập đến sự kiên trì, vĩnh viễn không buông bỏ, nếu luôn lạc quan và cố gắng thì chắc chắn ta sẽ được đền đáp
"Tôi cá mười ngàn tệ hai người bọn họ đêm nay liền sẽ đè nhau ra mà ôm hôn!"
"Tôi cược một trăm ngàn tệ bọn họ sẽ hôn nhau ngay bây giờ — anh Tạ, nhanh lên!"
Mặc cho sự ổn ào trong phòng, Tạ Duyên nắm lấy cánh tay tôi lôi kéo: "Theo anh ra ngoài một chút."
Trong những tiếng kêu chói tai, sắc mặt Cố Hằng và Trình Nhược Nhược trở nên cực kì khó coi.
5.
Sức lực của anh ấy rất lớn, tôi không có cách nào phản kháng đành phải cùng anh đi ra ngoài.
Mưa đã tạnh, trong không khí nổi lên hơi nước ẩm ướt.
Tạ Duyên buông tay tôi ra, không nói một lời khoác lên người tôi một cái áo khoác.
Đầu ngón tay anh vương vấn mùi bạc hà nhàn nhạt.
Anh nghiêm túc sửa sang lại cổ áo cho tôi sau đó mới ngẩng mắt lên nhìn tôi một cái.
Tôi có chút khẩn trương, mất tự nhiên nói: "Đây là áo khoác của ai vậy?"
"Bạn anh." Anh ấy thản nhiên trả lời.
Tôi tựa hồ đã đoán được đối phương lát nữa khi ra cửa chắc phải ôm lấy cánh tay run lẩy bẩy.
Vừa rồi tôi cũng không chú ý tới, Tạ Duyên kéo tôi đi còn có thuận tay cầm theo áo khoác trên sô pha.
"Em mới vừa nói, muốn đuổi theo anh?"
Anh ấy như có điều suy nghĩ *cong ngón tay khẽ điểm lên cằm của mình.
*khúc này tui khum biết miêu tả sao kiểu như chống cằm ý
Trong mắt chàng trai tràn ra nụ cười nhàn nhạt, phảng phất như có ánh sao sáng xuyên thủng qua tầng mây.
"Nhắm mắt lại."
Anh ấy nhếch môi.
Tim tôi lập tức nhộn nhạo.
Anh ấy sẽ không phải là muốn hôn tôi đấy chứ?!
Tôi siết chặt lòng bàn tay, hai con nhắm mắt lại.
Đây là... nụ hôn đầu tiên của tôi.
Tuy nhiên, tình tiết thường gặp trong phim truyền hình mà tôi nghĩ đã không xảy ra.
Đầu ngón tay Tạ Duyên nhẹ nhàng chạm vào mí mắt tôi một cái.
Sau đó, anh làm như không có việc gì nói: "Ừm, mi mắt em dính một sợi lông mi."
Được, cứ cho là tôi tự mình đa tình đi.
Hại tôi còn có chút chờ mong.
Tôi xụ mặt xoay người rời đi, bỗng dưng một cơn gió bất ngờ ập đến từ phía sau. Gần như cùng lúc, tôi bị người kia chặn lại và rơi vào vòng tay của anh ấy.
"Vừa rồi em thẹn thùng cái gì?"
Anh nhìn tôi chằm chằm nở nụ cười xấu xa, một giây sau, cúi đầu phủ lên môi tôi.
"Thỏa mãn tâm nguyện nho nhỏ của em cũng không phải là không thể."
Anh ấy mơ hồ không nói rõ, chế trụ gáy của tôi dùng sức hôn sâu.
Trong đầu tôi lúc đó chỉ nổ tung hai chữ: Chúa ơi!
Anh chăm chú nhắm mắt lại hôn tôi, lông mi dài chậm rãi run run.
Tôi cũng dần dần nhắm mắt lại.
6.
Tám giờ sáng ngày hôm sau, tinh thần Trình Nhược Nhược rõ ràng không tốt lắm, thoạt nhìn còn có một quầng thâm dày đặc dưới mắt.
Các đường nét trên khuôn mặt của cô ta thuộc loại trong sáng và xinh đẹp, giống như một bông hoa trắng nhỏ mỏng manh và đáng thương, có thể dễ dàng khơi dậy du͙© vọиɠ muốn che chở của đàn ông.
Quan trọng hơn, cô ta có một loại năng lực hấp dẫn kỳ diệu, dù chỉ nhìn cô ta một lần chắc chắn sẽ không nhịn được lại nhìn lần thứ hai.
Đặc biệt là ở trước mặt Cố Hằng, loại sức hấp dẫn này được phát huy đến cực điểm, Cố Hằng mỗi lần nhìn thấy cô ta đều không thể dời mắt được.
Nếu như không phải vô tình chết đi, có lẽ tôi vĩnh viễn cũng sẽ không biết được điều đó.
Tất cả là đều nhờ từ việc kí©h thí©ɧ tôi hắc hóa để lấy điểm tích lũy đi đổi.
Hiện tại tôi vừa mới thoát khỏi những suy nghĩ ngu ngốc nên khuôn mặt cũng theo đó mà toả sáng hơn so với lúc trước, không còn mặt ủ mày chau khiến người khác khó chịu.
Các bạn cùng lớp hết lời khen ngợi tôi: "Tiểu Hạ, tớ thấy tâm trạng hôm nay của cậu rất tốt, so với trước đây còn xinh đẹp hơn."
"Ừ, ừ, tớ nghĩ nếu tham gia tuyển chọn trong cuộc thi sắp tới chắc chắn cậu sẽ trở thành hoa khôi của trường luôn!"
Trình Nhược Nhược nghiến răng nghiến lợi nghe những bạn học này khen ngợi tôi, sắc mặt càng thêm khó coi.
Sau khi tan học, tôi ra ngoài lấy nước, cảm nhận được phía sau có một người đi tới.
Vừa quay đầu liền nhìn thấy Trình Nhược Nhược tươi cười chào hỏi: "Hạ Hạ, chuyện ngày hôm qua cho tôi xin lỗi, là do tôi nói sai."
Tôi thản nhiên nhướng mày, xoay người tiếp tục lấy nước.
"Nhưng cậu cũng không thể vì tức giận A Hằng liền tùy tiện chấp nhận Tạ Duyên."
"Cậu không biết đâu, tối hôm qua A Hằng đối với cậu đặc biệt thất vọng."
"Một người có tiền như Tạ Duyên chắc chắn chỉ nhàm chán chơi đùa với cậu mà thôi, cậu phải thực tế một chút, loại người như anh ấy tuyệt đối sẽ không thật lòng với cậu."
"Ai nói với cậu vậy? Cho dù anh ấy có chướng mắt cậu cũng không có nghĩa sẽ chướng mắt tôi."
Tôi vặn nắp chai, cười lạnh ngẩng đầu: "Trình Nhược Nhược cậu thật sự rất kỳ lạ, không phải cậu là người đuổi theo Cố Hằng sao? Bây giờ tôi không cướp người của cậu, vậy cậu đến nói nhảm với tôi những chuyện này là để làm gì?"
Trong mắt Trình Nhược Nhược xẹt qua một tia chột dạ.
Cô ta dối trá nói: "Tôi đây không phải là sợ cậu bị lừa sao!"
"Vậy thật đúng là cám ơn lòng tốt giả dối của cậu. Tuy nhiên loại rác rưởi như cậu vẫn nên quay trở về với Cố Hằng đi."
Tôi lạnh lùng đẩy cô ta ra rồi trở lại lớp học.
Thật không ngờ, Cố Hằng lại ngồi ở vị trí của tôi nhàm chán lật sách bài tập chờ tôi.
Khi nhìn thấy tôi, cậu ta liền tức giận nói: "Trong cuộc tuyển chọn học bổng vừa rồi Nhược Nhược vừa vặn là người đứng sau cậu, vì vậy cậu mau từ bỏ và nhường vị trí đứng đầu cho em ấy đi."
Giọng điệu cậu ta thượng đẳng, ánh mắt nhìn tôi như là đang bố thí cho một kẻ rác rưởi.
Cậu ta truyền đạt xong thông báo của mình, ánh mắt lướt qua tôi thấy được người phía sau, lông mày trong nháy mắt giãn ra: "Nhược Nhược, anh mới mua cho em một chiếc váy mà em rất thích, anh dẫn em đi xem..."
Thấy cậu ta muốn rời đi, tôi cuộn quyển sách cậu ta vừa cầm, hung hăng đập vào đầu cậu ta.
"Đậu má! Tang Hạ, cậu điên hả?!"
"Tôi điên đấy thì sao? Tôi ngược lại muốn hỏi cậu làm sao lại không biết xấu hổ mỗi ngày cứ yêu cầu tôi làm cái này làm cái kia hả!"
Tôi hét còn to hơn cả cậu ta, hiện tại vừa nhìn thấy khuôn mặt này tôi liền sẽ nhớ tới kiếp trước chính mình bị hủy sự trong sạch như thế nào.
Có lẽ cậu ta cũng chỉ bị hệ thống của Trình Nhược Nhược khống chế nên mới quên hết đi quá khứ và yêu cô ta.
Nhưng mặc kệ như thế nào, người từng dùng thủ đoạn hạ lưu hủy diệt tôi vẫn là cậu ta, người tùy ý chà đạp tấm lòng của tôi cũng là cậu ta.
Tôi mạnh mẽ khống chế bàn tay run rẩy của mình: "Cố Hằng, cậu dựa vào cái gì mà cảm thấy tôi không thể sống khi không có cậu hả, dựa vào cái gì mà hết lần này đến lần khác chà đạp lên công sức của tôi?"