Chương 8: Vị Hôn Thê

Hắn nhăn mày nhìn cô. Vuốt ve làn da của cô. Như muốn ghì chặt lấy cô vào thân mình.

- Anh muốn em.

Cô gật đầu. Hắn ôm cô vào lòng rồi xoay tròn cô trên không trung. Cô đánh nhẹ vào vai của hắn.

- Thả em xuống.

Hắn bế cô vào phòng tắm. Tự tay tắm cho cô. Không có người phụ nữ nào được hắn nâng niu như vậy.

Hắn quấn khăn tắm đặt cô lên chiếc giường trắng tinh của mình. Cởi khăn ra như gỡ một món quà. Hắn không nghĩ một ngày hắn có thể kiên nhẫn với một cô gái như thế. Đôi tay chậm rãi di chuyển khắp người cô như đốt lên tất cả ngọn lửa trong cô. Hắn hôn xuống đôi gò bồng. Dùng chiếc lưỡi liếʍ quanh nó. Mỗi lần di chuyển là cô gái dưới thân lại run lên. Hắn biết cô cực kỳ nhạy cảm.

- Nói muốn anh?

- Muốn anh.

Hắn nhẹ nhàng tiếng vào lối đi chật hẹp của cô. Cảm giác sướиɠ đến không tả nổi. Những ngón tay của cô bấu chặt lấy lưng của hắn. Hắn không dám động mạnh. Đợi cô thích ứng. Cả hai cùng hòa quyện vào nhau. Nhiều lần cô đã gần lên tới đỉnh điểm hắn lại dừng lại. Hắn dày vò cô cả buổi sáng. Hắn mới chịu buông tha cho cô.

- Anh yêu em.

Hắn thì thầm vào tai của cô. Trái tim của cô đã thuộc về hắn từ lâu rồi. Cô giả vờ như không nghe thấy.

Cả người cô như không còn thuộc về mình không còn tí sức lực nào. Cô để mặc hắn tắm cho mình. Rồi bế về phòng bệnh.

Khi nghe hắn có vị hôn thê. Cô cảm thấy đau buồn. Tức giận hắn đùa giỡn tình cảm của cô. Không thèm nhìn mặt hắn. Cô sớm biết. Hắn sẽ không bao giờ lấy cô. Cô chỉ đơn giản là một trò chơi của hắn khi hắn nhàm chám.

- Em ghen.

- Em mới không ghen.

- Anh thật lòng.

- Em không tin.

- Làm sao em mới chịu tin?

Cả bệnh viện đều buồn cười nhìn vị bác sĩ đào hoa năn nỉ cô gái nhỏ. Đêm hôm đó, mẹ cô ngủ lại cùng cô. Hắn đứng ngoài cửa bực tức.

Sáng hôm sau, có một bó hoa được mang vào phòng cô. Trên đó có một tấm thiệp. Viết:

- Anh là của em.

Cô mỉm cười chua xót. Giá như cô là một cô gái khỏe mạnh thì tốt quá.

Buổi chiều, có một chàng trai trẻ mang theo một bó hoa vào phòng cô. Hắn ghen.

Nhìn hai người nói chuyện vui vẻ. Anh rất buồn bực. Đi cùng đám bạn đến đêm khuya. Anh ghé qua phòng cô. Không cần sự đồng ý của cô. Mạnh bạo ép buộc.

- Em là của anh.

Nước mắt cô chảy. Cô biết hắn yêu cô. Cô biết cô cũng không thể sống thiếu hắn. Nhưng cô rất mệt mỏi.

Cô ngất xỉu. Hắn hoảng sợ. Hắn luôn nhẹ nhàng với cô. Luôn cố gắng bảo vệ cô. Nhưng hôm nay, hắn lại đang làm gì.

Hắn ngồi bên giường của cô. May là cô chỉ ngất xỉu.

Hắn công nhận ghen đến mất hết lý trí.

Từ hôm đó hắn ít đến phòng cô. Cô luôn ngẩn người nhìn ra xa bầu trời.

Đến khi hắn bế cô. Mới phát hiện cô chẳng còn bao nhiêu ký thịt.

Hắn hối hận. Vì đã không chăm sóc tốt cho cô.

Cô cười nhìn hắn:

- Mình chia tay đi anh.

Hắn im lặng nhìn cô không trả lời. Cô muốn rời khỏi hắn.

Khi xuất viện về nhà. Cô luôn ngồi trong nhà ngẩn người. Cô biết trái tim cô thuộc về nơi nào.

Cô nhớ hắn.

- Hắn có nhớ cô không?

Một người ngồi bên cửa sổ. Một người ngồi trong xe đằng xa nhìn lên ô cửa.

Hắn lo lắng. Bước xuống xe. Bấm cửa chuông nhà. Đặt lọ thuốc xuống trước cửa nhà. Rồi quay lưng bước lên xe.

Khi cô mở cửa chỉ thấy một lọ thuốc. Thuốc này khác với những loại thuốc cô từng uống.

Hắn ngày đêm nghiêm cứu thuốc và phương pháp phẫu thuật tim cho cô. Nếu ghép tim tỷ lệ rất thấp. Dù chỉ có 10% tỷ lệ thành công hắn cũng muốn thử. Với hắn thì cũng chỉ có thể nâng mức phẫu thuật lên 20- 30% tỷ lệ thành công mà thôi. Đó là đã quá cao.

Hắn ôm đầu như muốn nứt ra làm đôi.

Hắn chờ đợi có người hiến tim. Một trái tim phải thật khỏe mạnh và phù hợp. Tỷ lệ bài xích lại rất cao. Hắn đánh cược cho cô một cuộc sống bình thường như bao cô gái khác. Dù cho tay không dám nắm chắc phần thắng đối với tử thần. Nhưng hắn chỉ có một con đường duy nhất. Một hy vọng mong manh cuối cùng.

Hắn châm điếu thuốc. Từ rất lâu. Hắn chưa từng nhìn lên bầu trời. Cô bảo:

- Bầu trời đêm rất đẹp.

Hắn muốn cùng cô ngắm bầu trời đêm. Nhưng cô lại chạy trốn. Hắn biết cô sợ điều gì. Hắn cũng rất sợ. Sợ một ngày nhìn thấy cô trên nằm băng ca sắt lạnh. Tim hắn như muốn ngừng đập nếu nghĩ đến đó.

Hắn là thiên tài trong giới bác sĩ. Nếu hắn bỏ cuộc thì cô phải làm sao?

Hắn tiếp tục nghiên cứu. Tìm phương pháp nhanh nhất và ưu điểm nhất. Đồng thời cũng điều chế thuốc cho cô.

Có lẽ, cô là mục tiêu để hắn cố gắng như thế. Hắn cảm thấy xứng đáng. Bỏ lại đám bạn bè ngày đêm trách móc. Hắn vứt điện thoại vào ngăn kéo.