Chương 3: Cầu Sống (2)

Lê Dương cảm thấy tên vương bát đản kia cũng không tệ, nàng sẽ nuôi trai lơ trong nhà buồn buồn mang ra hành hạ, trong lúc nàng giận dữ sẽ có người làm bao cát cho mình đánh.

Lê Dương đang cho Heo ăn thì nghe được tiếng phía sau của Dượng mà hết hồn

Trịnh Huy nhìn nàng chằm chằm như kiểu con thỏ nhỏ sắp bị con cáo lớn bắt mắt.

Trịnh Huy nói:

"Ngươi làm sao vậy? Tại sao không nghĩ dưỡng cho thân thể, hôm qua té nước mất nửa mạng còn đứng ở đây sao?"

Lê Dương nghe tiếng của Trịnh Huy mà hết hồn mới quay đầu lại nói:

"Trượng bá à! Ta chỉ tránh mặt cho Trượng thay quần áo nam nhân kia thôi."

Lê Dương tâm hoảng loạn, tay chân luống cuống vẻ mặt nũng nịu nhìn chỗ khác.

Trịnh Huy nhìn mặt nàng quá 5 giây rồi hỏi:

"Chuyện như thế nào, kể cho ta nghe từ đầu đến cuối về nam nhân có trong nhà của ngươi."

Lê Dương ra vẻ oan ức chu chu cái môi nhỏ nhìn về Trịnh Huy rồi nhìn Nam Nhân kia.

Lê Dương nói:

“Đêm qua con mê mang nằm trên giường, tên nam nhân này từ trên trời rơi xuống thẳng cái giường của con, con đau quá không biết làm sao nên đành để hắn nằm đó!”. Nàng cố gắng để ý ánh mặt Trịnh Huy nhìn mình liền nói tiếp:

“Tới lúc sáng con thắp đèn lên thì mới biết Nam nhân này tay cầm một thanh kiếm, cơ thể thì máu me be bét, quần áo thì rách, cho nên con mới cứu hắn. chữa trị cho hắn xong con sẽ đuổi hắn đi.”

Trịnh Huy nghe nàng kể xong mới đảo mắt tứ phía, nhìn lên nóc nhà rồi lại nhìn xung quanh.

Trịnh Huy nói:

"Theo ta nghĩ chắc hẳn là một gia đình giàu có, theo cách ăn mặc hoa lệ thế này thì chỉ có gia đinh nhà nào đó bị tru sát hắn mới chạy tán loạn vào nhà ngươi."

Lê Dương cười tủm tỉm nói:

"Cứu hắn xong, con sẽ đuổi đi.".

Trịnh Huy thì không nghĩ như vậy:

"Từ nay về sau hắn là người hầu của ngươi là người sai sử hắn, hắn chăm sóc cho ngươi hoặc đuổi hắn đi và ngươi phải về nhà với ta."

Lê Dương cười tủm tỉm hai má phình to nhìn tên nằm trên giường mình, nàng còn thử lại gần lấy tay sờ sờ bụng y xem có 6 múi không.

Trịnh Huy bực bội nhìn nha đầu nhà mình hơi có chút biếи ŧɦái.

Trịnh Huy nhéo mi tâm vài lần, rồi 3 chân 4 cẳng chạy thẳng về nhà bởi vì trong nhà chuẩn bị đón một vị khách quan trọng.

Lê Dương chạy ra cho heo, ăn cho gà ăn, đôi mắt ra vẻ hiếu kỳ nhìn hướng Trịnh Huy chạy.

Nàng cho heo gà ăn xong vào trong cầm cây dao đi lướt qua phòng của hắn, lúc nãy nam nhân chợt tỉnh, lúc mê nhìn thấy Lê Dương cầm cây dao to tổ bố lướt qua phòng mình mà mặc niệm lung tung.

Nàng đi thẳng vào rừng Trúc chặt đám cây Trúc bện thành cái giường, tối đêm nay nàng sẽ cho hắn ngủ giường mình, còn nàng sẽ nằm phòng bên cạnh.

Cuối giờ Mùi, nàng mang cả đóng trúc mang vào nhà, nàng tay bện cái giường đặt ở phòng bên cạnh của Nam Nhân. Sau đó, ra vườn hái một chút rau và hầm 1 con gà cho hai người ăn.

Cuối cùng cuối giờ dậu mới mang thức ăn lên ngồi trong sảnh ăn lớp khớp cái miệng, chân thì chéo cò, mắt thì nhìn hắn, đầu thì suy nghĩ làm sao cho hắn giống mấy thanh niên trong bar.

Nàng suy nghĩ vẩn vơ lâu lâu rồi cười lớn, miệng còn bảo:

“Nam nhân này chắc chắn 6 múi.”

Hắn bây giờ đã tỉnh, nhảy dựng lên nhìn tứ phía xem cái cô gái cầm dao phay có trong phòng không? Đêm qua mình ngủ chung giường với nàng, chắc chắn nàng đợi mình tĩnh lại thì lóc xương lóc da không chừa thứ gì cả hoặc có thể kêu bản thân chịu trách nhiệm cũng nên.

Nam Nhân đang hoang mang thì nghe tiếng nàng nói:

“Nằm yên, một chút ta mang cơm vào cho ngươi ăn.”. Hắn sợ tái cả mặt nhưng với trí thông minh, sinh tồn tại khắp đất hoang thì phải đợi nàng vào trong phòng rồi tấn công bất ngờ về phía nàng.

Sau khi, Lê Dương bước vào thì hắn phi thẳng vào đôi chân nàng mà khóc lóc.

"Cô nương tha cho ta đi, ta hứa từ nay không nói về chuyện này với ai khác. Chỉ cần cô nương tha cho ta, ta sẽ làm bất kỳ cái gì cũng được."

Hắn vừa nói vừa khóc lóc vừa năn nỉ nàng, nàng nhìn hắn khóc lóc mà cười mà muốn nội thương, bởi vì nàng muốn biến tên này làm trai lơ.

Lê Dương vừa định mở miệng thì lại nghe phía cổng lại tiếng của Trịnh Huy và Lý Thanh, hai người bước vào thì thấy cảnh Nam Nhân đang ôm bốp đùi của nàng vừa khóc lóc vừa van sinh, Trịnh Huy buồn bực lại buồn cười sẵn tiện đá một chân vào Nam Nhân hắn té vào cạnh giường lại ngắt tiếp. Lý Thanh lại ôm lại Trịnh Huy không cho đánh tiếp sợ tên này đánh tiếp chắc có chết người.

Lê Dương lúc này thì loạng choạng đứng lên rồi than oán lại tốn thêm dài đồng tiền mua chén dĩa...

Trịnh Huy lúc này đã buồn bực chỉ có thể thốt lên: "Buông nha đầu ta ra!", thở phì phò vì cơn tức dồn lên tới não.

Lê Dương nhảy về phía Trịnh Huy sợ xúc động đánh thêm phát nữa là tên này ngu người hổng hết bao nhiêu ý tưởng trong đầu suy nghĩ cả ngày hôm nay....

Ba Người lại bắt đầu ngồi trong sảnh chờ Nam Nhân Tĩnh lại, Lý Thanh thì thở dài chua chát, Lê Dương thì vẻ mặt cười khổ, Trịnh Huy thì buồn bực khó tả bởi vì Lê Dương chưa xuất giá mà đã có nam nhân khác chạm vào da thịt của Lê Dương rồi.

Lê Dương hỏi hai người đêm rồi sao lại đến đây!

Lý Thanh nhìn Trịnh Huy rồi lại nhìn Lê Dương sau đó mắt lại đưa xuống chân cố ý bảo Trịnh Huy nói đi.

Trịnh Huy đoán nhận ánh mắt của Lý Thanh sau đó mới nói:

"Ta qua đây là đưa ngươi về nhà chúng ta ăn cơm và ngủ lại nhà chúng ta."

sau đó nhìn Lê Dương thêm phát nữa rồi lại nói tiếp

"Ta không nghĩ để ngươi ở chỗ này dưỡng bệnh với một nam nhân khác cho nên mới tính như vậy... Dù ngươi không đồng ý cũng phải đi!"

Lê Dương lúc này đã không thể kháng cự chờ tới đêm Lê Dương sẽ nhảy nóc tường mà qua đây, dù sau từ nhà A di đến nhà nàng cũng cách khoảng 7 ngôi nhà đường đi, Lê Dương quẹo vào bếp tắt lửa rồi mới đi ra sảnh rồi đi cùng A Di.

Ba người cùng nhau bước ra ngoài, mà mỗi người mang một sắc mặc khác nhau.

Trịnh Huy thì mặc chầm liếc thẳng vào trên cái giường nam nhân đang nằm hừ hừ như kiểu tên nam Nhân kia thiếu tiền không trả....

Lý Thanh thì lại liếc nhìn Lê Dương mang bộ mặc đau lòng ai oán có đôi khi cố ý chụp tay Lê Dương mà an ủi, chua xót cõi lòng nhưng lại nghẹn trong tim mà không thể nói được nên lời.

Lê Dương thì âm thầm tính kế, ăn cơm xong hầm nồi canh gà cho tên Nam Nhân kia tẩm bổ, với lại xin a Di dài nắm gạo để tẩm bổ bản thân. Dù gì ốm như một cây tre lại không có bộ dáng của cô thôn nữ làng chài. Lê Dương vừa sót vừa chán lại không muốn tâm sự quá nhiều để rồi bị lộ bản thân là không phải Lê Dương Ký Chủ Cũ thì hổng....

Trên đường đi, Lê Dương có xin dài nắm gạo để mai nấu cháo cho Nam Nhân kia, đến nhà hai người thì Lê Dương phi thẳng vào bếp nấu tiết canh gà mình còn nấu dỡ.

Khi Tất cả mọi người đã vào bạn và vị trí ngồi cao nhất là một vị [Thôn Trưởng] Trịnh Khiên, còn lại là ai ngồi đúng vị trí nấy trên dưới rõ ràng. Song Đó, có một vị phu nhân ngồi bàn khác, cứ mỗi lần Lê Dương gắp miếng thịt hay lùa một đũa cơm là vị phu nhân đó cứ nhìn chầm chầm vào Lê Dương.

Lý Thanh thì cứ lấy tay gắp thịt bỏ vào chén của Lê Dương còn vị Trịnh Khiên kia thì cứ nhìn Lê Dương chẳng chả khác gì tên phóng dao ghim thẳng vào người Lê Dương.

Lê Dương chỉ ăn và lâu lâu nàng liếc về phòng bếp, bởi vì có một người đang hấp hối đang chờ nàng.

Song đó, nghe tiếng một phụ nhân ngồi bàn kế bên nói về Lê Dương:

"Nha đầu thôn chúng ta có nuôi một tướng công hấp hối, ngày ngày nuôi cơm ba bữa không bao giờ rời? Các ngươi có biết không?"

Phu Nhân nhìn Lê Dương Lúc nãy tự nhiên nói khẽ: "Lại giống tên khốn kiếp kia.", rồi lại nhìn Lê Dương càng sâu càng hận ý.

Lê Dương cũng chả thèm quan tâm làm gì bởi vì trong đầu nàng bây giờ là mạnh mẽ và cường đại thì người người mới sợ nàng.

Lê Dương đang lua cơm thì tự nhiên bỏ đũa xuống, hướng về Lý Thanh gọi một tiếng "Nương" làm cho cả khu vực ai cũng trợn mắt há mồm nhìn về phía nàng, sau đó nàng mới sắp xếp lại câu từ mà nói lại:

"Con có thể có gọi một tiếng Nương và Phụ nhân không?", Lê Dương thút thít hỏi.

Lê Dương nhìn về phía Lý Thanh và Trịnh Huy trả lời.

Hai người họ gật đầu.

Trịnh Huy Cao hứng đến nổi cười rớt hàm mời rượu trên bàn lia lịa, mời xong ông để ly xuống và gương mặt ai oán nhìn về phía Phu Nhân kia.

Lê Dương được chấp nhận hai người thì gọi Nương liên tục về phía Lý Thanh, Lý Thanh thì vui vẻ hớn hở lại đang xen ai oán cũng nhìn về phía Phu Nhân kia, Trịnh Khiên cũng nhìn về phía phu nhân kia như có lời muốn nói nhưng lại nghẹn trong tim đành im lặng.

Lý Thanh nói với Lê Dương:

"Tốt, con có thể gọi và nhà này là của ....con."

Lê Dương vui vẻ, nàng rời đi trong im lặng ra sau bếp lấy nồi canh gà và một bao gạo rồi phi thẳng lên nóc nhà. Nàng lại về ngôi nhà trúc, để lại tất cả mọi người Lê Dương không quan tâm họ muốn nói gì làm gì hay như thế nào cũng kệ họ....