Chương 2: Cầu Sống (1)

Ngày mới đã trỗi dậy tiếng chim hót líu lo, trên những tán cây trúc và mùi khói bếp của thôn. Cả thôn đang đua nhau nhả khói, tiếng người đi ruộng ca hát âm vang cả đồi núi, nhen nhuốc vào khe cửa của thôn của núi với thêm tiếng của thôn phụ.

Hôm qua thôn phụ chăm sóc cho Lê Dương cũng thanh thản đầy nhà, nhà nào cũng có thể nghe thấy tiếng của thôn phụ và tiếng chửi mắng đầy xúc cảm nên thơ trữ tình của mấy cô thiếu phụ giận chồng.

Nào là tiếng súc sinh, nào là tạp chủng, nào là sở khanh, nào là trộm cô gái nhà bà nuôi từ nhỏ đến lớn. Âm vang và vang vọng cứ như một bài thơ thiếu phụ không bao giờ là không vui vẻ.

Nam Nhân ấy dù đau đớn khắp người, không thể động tứ chi.

Chỉ có thể nhíu đôi chân mày độc lạ thì chả còn gì khác là bất động và nằm yên chờ thôn phụ, cầm cây chủy thủ mổ heo chọc tiết....

Lê Dương thì bây giờ đã có thể cử động và xuống giường đi lại.

Bởi vì Lê Dương đã kiểm tra y rồi. Đêm qua tên tra nam này rớt từ trên trời xuống và nằm yên cho tới bây giờ.

Lâu lâu để ý thì chỉ thấy anh ấy nhíu mày và rung rinh hàm răng không biết trắng hay đen.

Nhưng Lê Dương có cảm giác người này vô hại lại không có ý xấu.

Lê Dương đã kiểm tra một lần và xác nhận rằng có một lý do nào đó anh ấy từ trên núi rớt xuống, nhưng lại khó xác nhận là xung quanh không có ngọn núi nào kể cả "lăn".

Anh ấy hơi thở đã bình thường trở lại nhưng lại không cử động được, chỉ phát ra tiếng như "ư ư..." mà thôi.

Nên nàng mặc kệ nằm thì nằm, con gái thế kỉ 21 cũng không có nhỏ nhen như vậy.

Lê Dương từ phía xa, nhìn vị thôn phụ Lý Thanh đánh giá nàng.

Lý Thanh với mẹ của Lê Dương là tỷ muội ruột thịt, do Mẹ Lê Dương cưới Lê Nghĩa sinh ra bốn người con.

Đại ca là Lê Đạo, Nhị Ca là Lê Lễ, Tam Muội là Lê Dương, Tứ muội là Lê Mộng.

Trừ Lê Dương thì tất cả mọi người hiện tại đang ở kinh thành, một lý do nào đó tỷ Lý Thanh mang lê Dương đưa cho Lý Thanh.

Hằng năm cho 50 lượng đến 100 lượng để nuôi Lê Dương, mà nói tới người cha của Lê Dương là Lê Nghĩa.

Người ham quyền, hám lợi cũng là đứa con nghe lời mẹ.

Theo Lê Dương phán đoán của thế kỷ 21 là "Con Trai Của Mẹ", có mấy lần mẹ của Lê Dương đi ngang qua Lê Dương Nguyên Chủ Cũ cùng Lý Thanh, thăm nàng nhưng chỉ nhìn bằng mắt chứ không bằng lòng.

Nàng có hỏi rằng vị phu nhân đó, tại sao lại nhìn mình bằng ánh mắt, hận không thể bẻ mấy đớp xương của mình.

Lý Thanh mới bảo do Lê Dương nhìn lầm người đó là mẹ ruột thì không thể làm thế với con ruột mình và đừng suy nghĩ lung tung.

Ánh mắt Lê Dương nhìn qua Lý Thanh thôn phụ nói: "A Di à! Công tử này đêm qua không biết tại sao từ dốc núi lăn đến trước cửa nhà. kêu không trả lời, gọi cũng không lên tiếng, toàn thân là Máu cho nên mới mang vào nhà nhưng không ngờ A Di đến."

Lý Thanh bỗng khẽ nói: "Tên hỗn đản này gây thù chuốc oán với một nhân vật lớn nào sao? Rồi chạy nạn đến đây."

Lê Dương nói: "Chắc là như vậy, nhưng nhìn cách mặc đồ thì có thể là gia đinh nhà nào đó. bị thảm sát, chạy vội đến đây cũng nên. Dù sau cũng một mạng người gặp người chết không cứu sau này chắc có ngược lại."

Nhị Di vẫn đứng chỉ chỉ vào Nam Nhân rồi nói: "Tốt nhất quăng vào núi đi cho Cọp Beo sư tử gầm thì coi như không liên quan đến mình.", Lý Thanh nói xông quay lại nhìn nàng.

Lý Thanh chợt nhớ ra gì đó mà vội vội vàng vàng ôm lấy cánh tay Lê Dương, "Ngươi sau lại xuống giường, ngươi đêm qua rớt xuống nước đã mất nửa cái mạng rồi, bây giờ mau mau đi tịnh dưỡng thân thể gán cho khỏe. còn riêng tên vương bát đản này, ta kêu người ném ra ngoài cho ngươi nằm... Nhanh.. Nhanh nào!" Lý Thanh vừa nói vừa nắm cái tay nàng, nắm cái chân Nam Nhân và kéo mạnh xuống giường cho Lê Dương nằm.

Lê Dương thì bảo: "Không sau đâu, đêm qua ta ngủ một giấc giờ khỏe lắm rồi để cho hắn ngủ đi, cho hắn khỏe rồi thì đuổi đi bồi chút bạc là được".

Nam Nhân thì âm thầm la làng dậy trời trong lòng: "Đừng đuổi ta... Đừng đuổi ta đi mà ta hứa ta ngoan và làm việc chăm chỉ".

Nhị Di thì không quan tâm Lê Dương là quan trọng nhất nói thế nào cũng mặc kệ chỉ cần Lê Dương nằm trên giường là được.

Tội Nghiệp Nam Nhân đau đớn thể xác lẫn linh hồn, bị kéo một phát nó đau mà muốn ôm cô nải nải này khóc to. Hắn muốn đánh nãi nãi một trận cho biết cảm giác của mình như bấy giờ!.

Lê Dương dù nói thế nào cũng không chống được Lý Thanh, nên thôi leo lên giường mà nằm. Dù sau cô ấy cũng cần sắp xếp lại dòng thời gian của Nguyên Chủ Cũ.

Lý Thanh thấy Lê Dương nghe lời, không nói gì vào sau bếp nấu đồ ăn cho Lê Dương. còn riêng Nam Nhân thì lại thống khổ. Muốn la lớn lên hỏi thử xem đây là thời đại nào tại sau bản thân lại nghe và hiểu bọn họ nói gì trong khi đó bọn họ nói là chữ hán.

Lê Dương nằm ở trên giường quay đầu nhìn Nam Nhân rất lâu, đến khi Lý Thanh đã rời đi Lê Dương mới xuống giường.

Còn riêng về phần Nam Nhân thì bản thân đang đánh đấm lẫn nhau, lại không thể nói hay cử động gì cả.

Nhưng càng tức hơn là trong đầu cứ nghe được cái âm thanh "ĐẠI HIỆP ĐÃ ĐẾN THẾ GIỚI NÀY!", âm thanh trong đầu cứ liên tục gào rú. Y muốn kêu nó im mẹ mồm cho tao suy nghĩ.

Anh ấy cay cú lắm bởi vì cái tháp trong game anh ấy đang chơi, sắp kết thúc rồi trụ điện cũng sắp vỡ nữa không biết cả trại có chửi anh ấy bởi vì bị đứt kết nối mạng hay không.

Còn riêng về hiện tại, đây là năm nào triều đại nào cô gái trước mặt và người phụ nữ kia là ai anh ấy hoàn toàn không biết.

Kể cả ngôn ngữ họ nói anh ấy điều có thể nghe và hiểu, có đôi khi anh ấy lại có cảm giác mùi quen thuộc trong nhà này.

Lê Dương cầm thau đồng bước vào với một cây kéo, anh ấy sợ vỡ mặt do đêm qua mình đã nằm bên cạnh cô gái này.

Gần sáng có khi nào cô gái này cay cú cầm kéo cắt "họa mi" mình hay không? Theo trí nhớ, thì người cổ đại rất giữ trinh tiết dù có cướp hết gia sản thì không nhằm nhò gì, nhưng chỉ cần cái nắm tay hay hôn trên má như mấy bộ phim truyền hình xem trên mạng của Phim Trung Quốc Sản xuất.

Thì 8 9 phần phủi áo không nhận là cô gái tìm đường chết hoặc có khi cầm cây kéo đâm bản thân mình hoặc cắt " Họa Mi" mình cũng không nói quá.

Anh ấy cố gắng mở to hai mắt để cho Lê Dương không động thủ, Lê Dương nhìn mặt Nam Nhân thì lộ ra mặt cười cười, Nam Nhân đoán 1000% là cô gái này chuẩn bị động thủ. Anh ấy lấy bình sinh chế độ sinh tồn chạy đua vũ trang với zombie mà nói khẽ giọng rất yếu như sắp lìa khỏi thế giới này:

"Cô nương... Cứu, cứu!"

Anh ấy ngất đi bởi vì sợ và không chịu nổi âm thanh trong đầu và chìm vào không gian của "Đại Hiệp Đã đến thế giới này".

Lê Dương thì không nói gương mặt cười cười, tay cầm cây kéo lại bưng thao đồng như kiểu có một con dê. Đến cửa nhà cho Lê Dương làm thịt.

Thật ra Lê Dương chỉ muốn lao mình cho y và thay đổi y phục trên người y, bởi vì khắp toàn thân là máu không có chỗ nào là được gọi sạch sẽ.

Bổng Nhị Bá bước vào và hết hồn nhìn Lê Dương la lớn: "Dừng tay".

Lê Dương hết hồn còn chút là cây kéo rớt xuống người Nam Nhân.

Trịnh Huy la làng inh ỏi, bởi vì y dù gì là Nam Nhân.

Một cô thôn nữ thay quần áo cho Nam Nhân thì suốt đời phải gã cho Nam nhân đó. Lê Dương vừa giựt được cây kéo thì nhìn Nhị Trượng thì nhìn lại là trượng.

Trịnh Huy là phu Quân Lý Thanh ở với nhau có 3 người con, tất cả đã đi vào Lâm Sơn Thư Viện. Hiện tại đang chờ kỳ thi Hương của năm sau cho nên họ luôn vắng mặt ở mọi nơi.

Trịnh Huy và Lý Thanh thực sự họ rất tốt, luôn bao che cho Lê Dương.

Có một lần Lê Dương Nguyên Chủ Cũ cãi nhau với 3 huynh đệ, đuối lý Lê Dương lập tức phi thẳng vào 3 huynh đệ nắm tóc đá chân nhưng rồi chỉ bị phạt giật đồ 3 ngày, còn 3 Huynh đệ thì bị phạt chép Kinh văn 20 lần, kể từ đó luôn sợ Lê Dương.

Lê Dương rụt tay lại và che ngực thều thào: "Trượng làm con hết hồn.", rồi Lê Dương vỗ ngực nói tiếp: "Nam nhân này bị thương khắp người không cứ chắc chắn sẽ không sống nổi, Trượng có thể giúp con Thay y phục cho huynh ấy".

Trịnh Huy mặt đỏ rần lên lại nóng máu như kiểu, ai nấu mấy cái bếp nước sôi sùng sục nói: "Ngươi còn là khuê nữ lại đi thay y phục nam nhân khác, nếu như để bên ngoài biết thì người làm sao xuất giá đây? Ngươi nên lăn ra ngoài để cho ta".

Trịnh Huy vừa nói lại nắm lại cây kéo: "Tên nam nhân này cũng nhìn khá được, mặt chữ điền, trán cao, môi mỏng, sơ bộ thì có thể thấy người này không tầm thường".

Lê Dương bước ra ngoài, không nói gì thêm bởi vì nàng ý thức được nàng đang đã có điểm đỏ mặt.

Trịnh Huy thì lại nâng Nam Nhân để lại trên giường của Lê Dương và thay y phục miệng vẫn còn làu bàu.

Lê Dương ngồi chính sảnh đang suy tư đêm qua ký chủ nhồi nhét cả đóng thứ vào não, nhưng tất cả chung quy có thể rõ là Lê Dương Ký Chủ Cũ đã rất hối tiếc và hận cha mẹ, hận tỷ muội và hận cái thế giới này bạc đãi cô ấy..

Còn sót lại Di và Trượng là người còn thương yêu Lê Dương, kể cả có không phải con gái ruột cũng dùng tâm đối đãi.

Ba Huynh Đệ thì dù có tệ một chút nhưng cũng lâu lâu vào kinh thành cũng mua mấy món ngon mang qua cho Lê Dương.

Còn riêng phần Thôn Sơn Kê này họ cũng không thích cô mấy người đi qua đây buồn buồn họ còn mang cái miệng trêu chao đối đãi làm mấy lần Lê Dương muốn ọc Máu mà té ngã do tức.

Phần Nam Nhân, anh ấy đang trong cái hệ thống [Vĩnh Hằng Tâm Kết] đồ đá kia, nghe giải thích cho anh ấy hiểu, tại sao có mặt ở cái quốc gia này. Anh ấy giờ mới biết được rằng, 30 năm trước chưa có Triều Đại như bây giờ có 4 vị thiếu gia: nhà Tư Mã Linh Căn, Mộ Hoàng Khá, Trung Bằng Lệnh, Nhị Cương Thô Lỗ. Tứ đại gia tộc vì thấy dân khổ nên đứng lên giành lại quyền cai trị.

Nhưng đại nghiệp tất thành thì Mộ Hoàng Khá, Trung Bằng Lệnh, Nhị Cương Thô Lỗ lại bị quốc gia Bắc Cổ đưa ám vệ, gϊếŧ cả 3 gia tộc, cho nên từ đó chỉ còn là Tư Mã Linh Căn.

Tư Mã Linh Căn cai trị đất nước 10 năm sau, vì Đột Quyết cứ tiếp tục đánh lén mà dẫn đến tự tay Tư Mã Linh Căn xuất động cầm binh hơn 20 ngàn người đánh đuổi đột Quyết.

Mười năm sau cũng thấy không còn tâm sức để cai trị đất nước nên giao cho ba đứa con: Tư Mã Thiếu Nguyên, Tư Mã Hà Hổ, Tư Mã Du Tiên.

Tư Mã Thiếu Nguyên là con trai trưởng nên sẽ làm vua sau đó chia Vương và đất phong phân bổ quan lại trong chiều, còn Riêng phần Tư Mã Hà Hổ là cùng lứa tuổi với vua nên làm vương gia có đất Phong ở An Phương Thành, Hà Vĩnh Thành.

Tư Mã Du Tiên lúc chào đời thì mẫu hậu sinh khó, sinh ra được Du Tiên thì cũng là lúc mất đi để lại mình du Tiên là người trẻ tuổi nhất.

Du Tiên vì hận bản thân nên từ lúc lên tư thì đã ở trong Phủ, chưa bao giờ lộ mặt ra bên ngoài kể cả Hoàng Huynh là Tư Mã Thiếu Nguyên cũng không rõ mặt mũi bởi vì lúc nào ra ngoài luôn mang theo Mặt Nạ Quỷ. Tượng trưng cho sự đen đuổi bản thân, Từ Lúc Du Tiên biết chuyện thì chỉ có người bạn thân là Ngọc Hà Quận Chúa chơi với nhau là thân.

Song đó, Hệ thống sẽ lấy đi tất cả ký ức nguyên Chủ Cũ, để cho y tự do tiêu dao trong trò chơi này.

Riêng Hệ Thống sẽ cấp cho 2 thứ, một là thanh kiếm Tân Thủ, hai là cấp cho quyển kỳ thư kỳ lịch ở thế giới này.

Song đó, tất cả mọi người sẽ quay về chữ Nôm - Hán, bởi vì thế giới này đã ăn nhập vào Trung quốc ảo cảnh quá sâu nói đúng hơn đây là triều đại trung quốc xâm chiếm đất nước việt nam ở thời kỳ Bắc Thuộc, thế giới song song cho nên tất cả phải quy về một ngôn ngữ chính.

Nhiệm Vụ đầu tiên của y là lấy lòng Lê Dương yêu mình và mình cũng phải yêu Lê Dương.

Nếu 2 điều kiện không thỏa đáng thì không hoàn thành nhiệm vụ thì bắt buộc trở về thế giới thật, trở về thế giới thật thì y của hiện tại do chơi game quá độ dẫn đến cái chết vì bệnh tim, do chơi game quá độ.

Hệ Thống không cung cấp gì thêm, nhưng mỗi lần Lê Dương có 1 lần nhảy cảm xúc thì sẽ mua được bí phương trong shop. Bởi vì hiện tại có một nhiệm vụ, thì chỉ có điểm đó cung cấp. Nhiệm vụ sau thì sẽ thêm Shop mới coi như bản năng cấp.

Riêng phần Lê Dương sử dụng [Linh Khí], Linh Khí cho người sử dụng là vô hạn nhưng giới hạn mỗi ngày 3 lần, mỗi lần được áp dụng cho chăn nuôi và trồng trọt, khám bệnh nếu có sức mạnh ngoài luồng thì sẽ gia tăng thêm công năng khác.

Ví dụ Linh Khí Chạm vào một vật nào đó nếu đưa luồng Linh khí vào, nó sẽ cãi biên tình trạng của vật đó.