Thời tiết nóng nực, cả con đường cao tốc liên bang bị thiêu đốt đến mức cong oằn. Bên tai là tiếng ve sầu, thô ráp mà chói tai, khiến dây thần kinh người ta trở nên tê dại trong cái nóng này.
Mùi thối rữa lan tràn trong không khí, thi thoảng có bóng quạ đen lượn vòng trên không trung.
Vài chiếc xe cảnh sát dừng bên lề đường cao tốc, một nữ cảnh sát trẻ tuổi vừa bịt mũi bằng khăn giấy, vừa chau mày nói gì đó với bộ đàm. Bỗng tiếng nôn mửa vang lên, cảnh sát xung quanh nhìn theo nguồn tiếng động, chỉ thấy một cảnh sát trẻ ngồi xổm ở ven đường, nôn hết cả dịch dạ dày ra ngoài.
Cảnh sát trưởng dày dạn kinh nghiệm lắc đầu, “Thế này mà cũng nôn, tôi từng thấy thi thể còn kinh tởm hơn nhiều.”
“Có phải chúng ta nên liên hệ với FBI không? Cái xác này phát hiện trên đường cao tốc liên bang, đáng lẽ phải để họ phụ trách.”
“Tôi đã thông báo cho họ rồi, nhìn thi thể này… Chắc là án mạng liên hoàn nổi ầm ĩ đợt trước.”
Lúc này, một người đàn ông mặc âu phục màu đen bước xuống từ một chiếc SUV, bước đi thể hiện thấp thoáng sức mạnh vô danh, mái tóc phất phơ nhè nhẹ theo bước chân của anh ta trong bầu không khí lặng gió, giây phút anh tháo kính râm, để lộ đường nét khuôn mặt khắc sâu. Đến chỗ cảnh sát trưởng, người đàn ông chìa chứng minh thư của mình, lịch thiệp nói: “Xin chào, tôi là thanh tra Evan Lee của FBI, mười phút nữa đồng nghiệp của tôi sẽ đến di chuyển tử thi. Xin cảm ơn ông và các đồng nghiệp đã bảo vệ hiện trường.”
Cảnh sát trưởng gật đầu, trả chứng minh thư lại cho Evan còn nói đùa: “Trời nóng thế này, cậu còn mặc âu phục giày da, sức chịu đựng của các cậu mạnh thật đấy!”
Evan mỉm cười không cho là đúng, đi về phía thi thể đã được đặt trong túi xác, mở khóa kéo, thi thể hoàn toàn không nhận ra hình người suýt thì rơi ra ngoài, cái xác bị đốt cháy dở dang, nhân viên vận chuyển bên cạnh tinh mắt nhanh tay đỡ được cái xác.
“Này! Người anh em! Cẩn thận vào! Nếu rơi xuống đất thì phải thu thập chứng cứ lại đấy!”
“Xin lỗi.” Evan gật đầu, sau đó lại chau mày, nhìn theo thi thể được đưa lên xe của Cục điều tra liên bang.
Đây là vụ án FBI chú trọng nhất trong gần ba tháng nay, tối hôm đó đã có kết quả khám nghiệm tử thi, báo cáo y hệt mấy thi thể trước đó, điểm chung đều tập trung ở việc nạn nhân là nam, vóc dáng cường tráng, trước khi bị sát hại hoạt động của thi thể đã bị hạn chế, không thể chống cự, họ đều bị hành hạ đến chết dã man, biểu tượng tính nam bị cắt rời rồi nhét vào trong thi thể, sau khi chết thì bị vứt xác ở nơi hoang vu hẻo lánh.
Người phụ trách khám nghiệm tử thi là pháp y nổi tiếng nhất Washington, đồng thời cũng rất nóng nảy, bốn giờ sáng đã gọi điện cho Evan. Khi cuộc gọi của họ kết thúc, Evan ngồi lặng lẽ một mình ở đầu giường, tất cả yên tĩnh đến mức đáng sợ. Dẫu cho ngoài cửa sổ thi thoảng có âm thanh ô tô phóng vụt qua, nhưng tất cả những điều này đều nằm ngoài thế giới của anh.
Cười khẩy thành tiếng, Evan giơ tay day mắt mình, bất lực lắc đầu.
“Ha… xem ra mình quả thật không thể không đi tìm gã đó.”
“Gã đó” mà Evan nói chính là Caesar Lindemann – phó giáo sư khảo cổ học của đại học George Washington.
Đừng tưởng một kẻ nghiên cứu khảo cổ đạt đến trình độ phó giáo sư nhất định là một ông già đã sống được nửa thế kỷ, thực tế thì Caesar Lindemann chỉ mới tròn 35 tuổi, đang đúng độ tuổi hấp dẫn nhất của đàn ông. Điều khiến FBI chú ý thật sự không phải thành tựu hắn đạt được về khảo cổ học, mà là hắn giành được điểm tối đa trong bài kiểm tra tâm lý mới nhất của FBI. Chẳng cần nghi ngờ, cái gọi bài kiểm tra tâm lý này chính là kiểm tra biếи ŧɦái từng thịnh hành trên mạng. Có điều nội dung kiểm tra trên mạng đã bị đào thải từ lâu, cái kinh điển chân chính là đáp án của Caesar Lindemann. Không chỉ vậy, trong một vụ án gϊếŧ người liên hoàn năm ngoái, Caesar là người đầu tiên công khai nói rằng FBI bắt nhầm hung thủ, hơn nữa còn chỉ ra chi tiết thói quen, ngoại hình, giọng điệu nói chuyện v.v của hung thủ, FBI chỉ coi hắn là một học giả thích giật gân, nóng lòng tạo chủ đề trước báo chí. Khi hung thủ thật sự sa lưới, hoàn toàn khớp với phân tích của Caesar, hắn khiến cả đội phân tích hành vi của FBI phải xấu hổ.
Lần đầu tiên gặp Caesar Lindemann là vào đầu giờ chiều một ngày nắng nhẹ. Văn phòng của Caesar nằm ở một góc yên tĩnh trong đại học George Washington. Trên mặt tường đá cẩm thạch trắng muốt phủ đầy dây thường xuân xanh mơn mởn, giẫm trên mặt sàn gỗ màu nâu sẫm phát ra tiếng cót két, có cảm giác cổ xưa nặng nề.
Còn Caesar thì chống đầu ngồi bên cửa sổ, ánh mắt phác họa bóng chim trên ngọn cây cách đó không xa, nhiệt độ tách hồng trà trong tay tản đi trong vô thức.
Evan gõ cửa phòng hắn, không ai trả lời. Bóng lưng Caesar yên lặng mà nho nhã. Evan vô thức nhìn quanh văn phòng này, khác hẳn trong tưởng tượng của anh. Anh cứ tưởng người nghiên cứu khảo cổ đều theo kiểu cổ hủ, trong phòng chất đầy sách cổ và các đồ lưu niệm mang về từ di tích khảo cổ, trên mặt bàn thì chất đống tuần san hoặc tạp chí học thuật, bên bậu cửa sổ là một số hoa cỏ mà chỉ có người già mới thích. Nhưng căn phòng này lại giản dị đến bất ngờ. Mặt bàn ngăn nắp, mỗi quyển sách trên giá sách đều là bản mới, Evan tò mò liếc nhìn, phát hiện ra đó là tiểu thuyết thịnh hành bán chạy nhất trên Amazon.
“Thích văn phòng của tôi không?”
Caesar chầm chậm cất tiếng. Giọng hắn du dương mà sâu xa, Evan nảy sinh ảo giác dạo bước trong bụi bặm thời gian.
“À, xin chào, tôi là…”
“Anh là thanh tra cấp cao của Cục điều tra liên bang,” Caesar từ từ quay người lại, đặt nhẹ tách trà lên bậu cửa sổ, khóe môi là nụ cười mỉm nhàn nhã, “Từ tiếng bước chân và tư thế hiện tại của anh, anh từng là một quân nhân.”
Evan không thể không thừa nhận, mình đã thấy hoang mang trong giây phút đó. Caesar có mái tóc màu vàng mềm mại, cặp mắt đường nét như dao khắc, lại mang vẻ sâu xa, ánh nắng đáp trên vai hắn, tựa đôi cánh muốn sải rộng của thiên thần.
Dù là vậy, giác quan thứ sáu nhạy bén khôn cùng của Evan lại réo gọi anh tỉnh lại trong sự cám dỗ đó.
Caesar Lindemann không phải thiên thần…
Evan mỉm cười thản nhiên, “Trong FBI không thiếu quân nhân xuất ngũ.”
“Anh xuất ngũ, là bởi anh đã bị thương nặng trong chiến tranh ở Iraq.” Caesar chống nửa mặt nghiêng, nhìn chằm chằm vào thân hình Evan như đang thưởng thức một tác phẩm khảo cổ.
“Bị thương ra sao? Hình như tôi đâu có thiếu chân thiếu tay gì.” Evan giả vờ hứng thú, anh dựa vào mặt bàn của Caesar, đáy lòng lại chế giễu hắn cùng lắm chỉ là một kẻ lừa đảo.
“Vì đồng đội của anh đã chết. Anh ta bị bắn trúng ngực, mất máu quá nhiều, anh bịt chặt l*иg ngực của anh ta, câu cuối cùng anh ta nói với anh là “tôi rất muốn về nhà”. Nhưng bất kể anh giữ mạnh thế nào, anh ta vẫn chảy máu không ngừng, không được cấp cứu, không được chi viện, các anh chỉ có thể chờ ở đó. Còn anh thì phải trơ mắt nhìn đồng tử của anh ta mất tiêu cự, không còn hít thở nữa.” Caesar thuật lại chuyện ngày hôm đó bằng giọng bình thản, trong sự bình tĩnh ấy đè nén một sức nặng, liên tục đập vào trái tim của Evan. Giống như tua lại một bộ phim, dường như Evan đã quay về ngày bom nổ đạn bắn hỗn loạn ấy.
Evan ngoảnh đầu đi mỉm cười, “Anh đọc báo à?”
“Báo sẽ không kể cho tôi biết, anh ôm chặt anh ta, những tưởng anh ta sẽ sống lại, anh bảo anh ta rằng anh đã giấu thuốc lá dưới gầm giường trong doanh trại, hai người phải về hút, anh bảo “người anh em, đừng ngủ nữa, địch sẽ tới bất cứ lúc nào”. Anh cứ thế tự an ủi bản thân, trải qua hai ngày liền.” Giọng Caesar mang một vẻ dẫn dắt, dường như hắn đã kiểm soát cảm xúc của Evan, liên tục kéo cảm xúc bình lặng trơ lỳ của anh trở về hình ảnh tang thương ấy.
Lông mày Evan giần giật, anh ngước mắt lên nhìn vào cặp mắt mỉm cười nhưng bình lặng êm đềm của Caesar.
“Đây đều là phỏng đoán của anh kết hợp với hoàn cảnh lúc đó.”
Nụ cười nơi khóe môi Caesar càng rõ nét, vừa nho nhã vừa có vẻ kiêu căng, “Sau 78 tiếng đồng hồ, anh cõng xác anh ta băng qua vòng vây quân địch, trở về doanh trại trong tiếng pháo đổ đùng đoàng, trên người các anh là lớp bụi dày cộp bắn lên vì bom đạn. Họ sửa sang lại hài cốt của anh ta, anh nhìn vào viên đạn bắn trúng anh ta suốt hai tiếng đồng hồ.”
Evan kìm nén nỗi nghẹn ngào trong cổ họng, sẵng giọng nói: “Câm miệng.”
Khoe khoang bằng nỗi đau của người khác, theo Evan thấy là một hành vi cực kỳ đê tiện.
Lòng bàn tay Caesar đặt lên l*иg ngực mình, sải bước tới chỗ Evan, ngả người về phía trước, lọn tóc giắt sau tai xõa ra, đó là một vẻ đẹp bí ẩn mà mạnh mẽ.
“Trái tim anh bị tổn thương, dù cho anh không thiếu chân thiếu tay.”
Sau khi tạm dừng hai giây, Evan chẳng nói chẳng rằng, rời khỏi văn phòng của Caesar.
“Tại sao lại chối bỏ sự thật? Nếu anh đủ kiên cường, tôi có thể nói cho anh bất cứ đáp án nào anh muốn biết.”
Giọng Caesar vang lên đằng sau Evan, nhưng Evan chẳng có tâm trạng nghe hắn nói.
Trở về tòa cao ốc của FBI, Evan xông vào văn phòng của phó giám đốc, anh mất kiểm soát gào lên: “Ông kể hết mọi thứ của tôi cho nhà khảo cổ học đó?”
Phó giám đốc khó mà hiểu nổi cơn giận dữ của anh, “Nhà khảo cổ học? Anh nói Caesar Lindemann? Tôi chỉ bảo anh ta rằng có thanh tra cấp cao của FBI ghé thăm anh ta mà thôi!”
“Chỉ thế thôi sao?” Evan cất cao giọng, “Gã ta biết mọi chi tiết trong chiến dịch cuối cùng ở Iraq của tôi!”
Phó giám đốc day trán, “Cậu cũng trúng bẫy của anh ta à? Cậu nghĩ mà xem, những chi tiết ở Iraq của cậu, gồm cả trung sĩ Parker Canon hy sinh, chúng tôi đều chỉ biết kết quả chứ không biết quá trình, tôi kể được cái gì cho Caesar chứ?”
Nhịp thở của Evan từ từ ổn định lại, lý trí cũng dần dần khôi phục.
“Vậy nên, tất cả đều chỉ là anh ta đoán thật ư?”
Phó giám đốc gật đầu, “Cậu cũng từng gặp chuyên viên phán đoán tâm lý tội phạm trong cục mà, cậu biết họ được huấn luyện về phân tích hành vi, cách suy nghĩ, phản ứng đối với sự vật v.v của con người, còn tất cả những gì Caesar Lindemann nói với cậu cũng chỉ là dự đoán của anh ta về cậu mà thôi.”
Evan bật cười khẽ, “Ông muốn nói anh ta là một nhà tâm lý học còn giỏi hơn cả chuyên viên phán đoán tâm lý tội phạm cấp cao của FBI ư? Sao tôi lại nhớ anh ta chỉ là một nhà khảo cổ học nhỉ?”
Phó giám đốc thở dài, “Đúng thế, có thể anh ta là một gã còn giỏi hơn tất cả các chuyên viên phán đoán tâm lý tội phạm của chúng ta. Vì phải hiểu được tội phạm gϊếŧ người tâm lý bất thường ấy… có thể người bình thường vĩnh viễn không đạt được đến mức của Caesar Lindemann.”
“Đánh giá của ông dành cho anh ta vượt quá tưởng tượng của tôi đấy! Mức mà người bình thường không thể đạt tới, thế rốt cuộc Caesar Lindemann phải bất bình thường đến mức nào?”