"Anh là ai vậy?!Đừng tùy tiện chạm vào người tôi".
****
Hắn nhìn cậu với vẻ mặt chết lặng, toàn bộ đều bất ngờ.
Thấy hắn đứng bất động ra đó, Linh Đan nhanh chóng đến dò xét.
"Cậu không nhận ra người này?"
Cậu gật đầu, cô nói tiếp:
"Còn tôi và những người còn lại?"
"Tôi nhớ. Nhưng không có ấn tượng với anh ta".
Cô quay sang nhìn hắn rồi hít sâu một hơi: "Không phải cậu mất trí rồi chứ?"
"Chị Đan, nếu mất trí tại sao ai cũng nhớ mà chỉ có....."
Sắc mặt của hắn ngày càng trầm xuống, mắt đăm đăm nhìn cậu.
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
Tần Nguyên bên ngoài chạy đi gọi bác sĩ vào kiểm tra cho cậu. Bác sĩ cũng nói cậu trước khi gặp tai nạn có thể đã gặp một cú sốc tâm lý gây ra nên mới quên đi một phần ký ức, khả năng nó hẳn là đối với cậu rất quan trọng, cũng có thể là do cậu không muốn nhớ.
"Ra ngoài".
Mọi người đều tưởng cậu nói bọn họ ra ngoài cho cậu nghĩ ngơi nhưng cậu lại nói.
"Tôi nói anh ra ngoài. Không nghe hả?"
Hắn có nghĩ cũng không nghĩ đến lại nghe đúng câu mình từng nói lúc trước được thốt lên từ miệng cậu, mà còn ngay hoàn cảnh như lúc này. Hồi trước hắn là vì muốn thử cảm giác của cậu, còn bây giờ phải chăng cậu cũng vậy?
"Có phải em muốn trả thù chuyện lần trước? Anh xin lỗi, nhưng em đừng như vậy. Anh biết anh sai, tất cả là do anh. Em mắng anh, đánh anh cũng được, đừng xem anh như người lạ được không?"
Hắn rất muốn nghĩ cậu giống hắn nhưng ánh mắt cậu biết nói của cậu đã bán đứng suy nghĩ của hắn, cậu không phải đang giả vờ mà là thật. Trong mắt cậu nhìn hắn không có chút gì là thân thuộc, cũng không có gì là đã từng quen biết. Hoàn toàn mất đi ký ức về hắn thật sao?
"Anh nói gì vậy? Rõ ràng là tôi không hề biết anh. Đến họ tên anh là gì tôi cũng không biết thì làm sao biết được anh và tôi có quan hệ gì".
"Con thật không nhớ? Người này con từng đưa về quê, lúc đó cả nhà ai cũng thích cậu ấy. Còn mong làm rể nhà mình nữa kìa". Mẹ cậu dù không biết rõ tình huống là như nào. Vì sao hắn lại kích động như vậy? Nhưng cũng chỉ dừng trên mối quan hệ bạn bè. Bạn mình gặp nạn mà bản thân lại bị người bạn này quên mất, ai trong hoàn cảnh này cũng khó chấp nhận được.
"Làm rể? Nhưng mà lấy ai? Sau này làm anh rể hay là em rể của con?"
"Anh/Lâm nhi đừng nói nữa!" Linh Đan và Bảo Ngọc cùng lúc lớn tiếng nói làm tất cả đều giật mình.
Thấy tình hình bây giờ có vẻ không ổn, hai người bây giờ chỉ có thể giải tán đám đông. Để bọn họ có không gian hai người. Muốn nói gì cứ nói, cãi gì cứ cãi. Quan trọng là cậu có thể nhớ ra gì đó.
Ai nấy đều lần lượt ra khỏi phòng bệnh, cậu muốn gọi lại nhưng thôi.
Cậu nhìn hắn đang vẫn mãi nhìn cậu, mày nhăn lại:
"Anh nhìn đủ chưa? Nếu không còn chuyện gì, đừng làm phiền tôi nghĩ ngơi".
Hắn lao đến với tốc độ ánh sáng, giữ chặt vai cậu.
"Tôi nói cho em biết nếu đây chỉ là một trò đùa...lập tức chấm dứt cho tôi. Còn nếu thật sự không nhớ...(hắn nhẹ nhẹ ôm cậu từ trên giường bệnh) thì nhanh chóng nhớ lại. Em như vậy tôi rất đau".
"Thần kinh".
Hắn buông cậu ra mặt đối mặt:
"Lần đầu anh trồng cây si, em cũng là nói câu này. Sao hả? Có nhớ ra chút gì không?"
"Không".
"Không sao. Anh chờ được"
Cứ như vậy mà ngày nay qua ngày khác, hắn vẫn cứ mặt dày bám lấy cậu. Còn cậu thì chửi cũng chửi đủ mà hắn lại không có cảm giác gì nên mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm.