Chương 68

Linh Đan và Tần Nguyên cũng khϊếp sợ nên mượn cớ chuồn gấp.

Chỉ còn lại đây là hắn và cậu...

Cậu đến gần hắn, ngửi thấy trên người đầy mùi rượu của hắn. Hắn thấy cậu sáp lại liền thuận thế ôm chặt cậu vào lòng.

Cậu để yên cho hắn ôm, tay cũng ôm lại.

"Có muốn nói gì không?"

"Anh xin lỗi. Anh tưởng người đó là em, anh xin lỗi. Đừng giận anh nữa, em giận lâu lắm rồi".

"Biết vậy mà còn...."

"Anh xin lỗi".

Lực đạo ở tay càng thêm phần siết chặt, nó làm cậu khó thở nhưng cũng để yên. Dạo này hắn liên tục nói lời xin lỗi, hai từ này mà nói đối với người khác là rất bình thường hoặc không là gì nhưng đối với hắn người máu lạnh vô tình mà thốt lên lời này thì đúng là....

Nhưng những lời đó........chỉ thuộc về cậu, kể cả hắn.

"Có phải sau này em nói gì anh cũng nghe?"

Hắn nới lỏng tay mặt đối mặt với cậu.

"Tất nhiên".

"Tốt!"



Tiếp đó là cậu chủ động hôn hắn, hắn từ bị động thành chủ động ôm cậu vào phòng nghỉ riêng.

*****

Hai người họ ở lại tại nơi làm việc. Và có vẻ nhân viên của hắn đang than khóc đến nổi nước mắt đầm đìa ngoài kia. Họ vẫn tận lực làm việc không ngừng nghỉ, cứ tưởng cậu đến mọi người sẽ được tan ca, không ngờ vẫn vậy. Ai nấy đều thấy hi vọng càng nhiều thất vọng càng nhiều.

Đến khi trời sụp tối thì hai người bước ra, dự tính đi ăn. Cậu mới chợt nhớ ra Tần Nguyên hôm qua có nhờ cậu nói hắn cho bọn họ nghỉ ngơi.

Ngoài cửa là cô thư ký nhìn mắt chẳng khác gì panda nhưng vẫn giữ phong thái chuyên nghiệp, thấy hắn và cậu liền đứng lên chào.

Cậu khều khều hắn, ý muốn nói cô ấy chắc đã mệt lắm rồi nhưng chuyển vào suy nghĩ của hắn lại là cậu thương hoa tiếc ngọc.

"Em quan tâm cô ta làm gì?"

Cô thư ký: "..."

"Anh không thấy ép người quá đáng sao? Tha cho họ về nhà hết đi, mệt mỏi cũng chẳng giúp ích gì được".

Hắn nhìn cậu ôn nhu rồi quay qua cô thư ký đang sắp xỉu đến nơi kia.

"Cô thông báo với họ tan ca hết đi".

Cô nghe vậy thì liền nhẹ nhõm cả người, càng vui mừng hơn khi hắn lại nói:

"Còn có, tháng này ai cũng được tăng lương gấp 3". Rồi cùng cậu bỏ đi.

Cô nhanh chóng thông báo với mọi người tin đại hỉ vừa rồi. Chỉ nghe phía dưới la toán lên, âm thanh vô cùng chấn động. Thêm lương họ rất mừng, nhưng mừng nhất là thoát khỏi đại ác ma. Mọi người biết cậu là thiên thần hộ mệnh, là thần may mắn ông trời phái đến trợ giúp nên họ ra quyết tâm bằng bất cứ giá nào cũng phải lấy lòng cậu, tốt nhất là có số điện thoại cậu, cài đặt mặc định vào phím số 1 phòng trường hợp khẩn cấp. Canh lúc tổng tài của họ lên cơn liền kêu pháp sư là cậu đến trấn áp.