Chương 47

Cậu nghe chị mình liệt kê mà đau hết cả đầu, những người xung quanh cũng thế. Không ngờ trách nhiệm của cậu lại nặng như vậy. Ngay cả cậu cũng cảm thấy vậy, lúc trước xử lý mọi chuyện cũng đâu tới nổi sao qua lời chị mình nó lại phức tạp hóa lên như vậy.

Cậu vô tình quay mặt sang chỗ khác thì thấy mọi người đang hướng về phía mình, liền biết nguyên nhân chính hai chị em cậu lại đang là tâm điểm.

"Chị. Thôi đi, chị không thấy người ở đây rất đông sao?"

"Biết sợ mất sĩ diện?"

"Sĩ diện của em bị chị làm mất rồi còn kịp sợ sao?"

"Em đang trách chị đó hả? Có biết khi không có em chị rối cỡ nào không, mọi thứ đều dồn hết lên đầu chị. Còn em nhìn xem chỉ biết chơi bời".

"Em..........(nhìn hắn) em là đang bàn chuyện với đối tác mới của YS".

"Người đâu?"

"Trước mặt chị nè, chủ tịch tập đoàn MK. Quy mô lớn như vậy đâu phải chị không biết?"

Cô nghi ngờ hỏi hắn: "Thật không?"

Nếu hợp tác với MK, YS cũng sẽ được nâng lên thêm một tầm cao mới. Cô cũng nhiều lần muốn hỏi hắn, nhưng không có cơ hội.

Hắn nhìn cậu,cậu nhìn hắn. Rồi hắn đối cô gật đầu.

"Vậy giờ sao?"



"Em chỉ muốn xin nghĩ một tuần thôi mà. Có một tuần mà chỉ cũng không cho sao? Chị hai...."

Cậu chuyển sang năn nỉ chị,mong chị thay đổi mà cho cậu một chuyến thư giãn.Cậu cũng khá mệt mỏi với công việc văn phòng này rồi. Đó là lý do cậu thà chọn cảnh sát cũng không chọn kinh tế.

"Được thôi". Cậu còn chưa kịp mừng thì: "Với điều kiện là em phải hoàn thành hết đống văn kiện trong văn phòng. Hiện giờ chỉ mới chất đầy bàn thôi".

"Hảaaaaaaaaaaaaa?"

"Thế nào?" Vừa hỏi vừa đưa điện thoại bấm số ba nuôi cậu.

"Em về liền, ngay và luôn".

Mọi thứ vừa xảy ra, tất cả những ai có mặt đều được chứng kiến. Cảm thấy cậu và hắn xứng lại càng thêm xứng. Gia cảnh tốt, thế lực không tầm thường. Kể cả Khải Hiên cũng lấy làm ghen tị.

Nhận được câu trả lời như ý, cô ra xe trước do hắn còn chuyện muốn nói. Nhưng hắn không nói gì ngoài việc nắm chặt tay cậu.

"Chỉ đi một lúc thôi, có đi luôn đâu". Cậu mở miệng phá bầu không khí.

"Thật không?"

"Thật".

Sau đó cậu và chị mình về tập đoàn. Hắn thì cho người đi theo, một lúc sau thì trực tiếp lái xe tới đó.



"Chị hai, chị đùa em hả?"

Vào đến phòng làm việc, cậu hoa hết cả mắt khi thấy toàn bộ tài liệu thật sự là chất đầy bàn. Ngoài ra còn nằm rải rác trên sofa. Làm sao mà chỉ trong mấy ngày cậu vắng mặt lại thành ra như vậy.

"Gì hả? Nhiệm vụ của em đó, mau xem hết đi. Không thì cả cơm cũng đừng mong được ăn".

"Chị....thật sự là chị ruột của em?"

"Miễn lằng nhằn. Tới lúc chị quay lại phải xong hết, biết chưa?"

"Em không phải siêu nhân.....nhiều như vậy".

"Chị biết em làm được".

Cô lại gần vỗ vai em trai xem như an ủi, rồi bỏ ra ngoài mặc cậu vẫn đứng đần ra đó. Sau khi định hình được tình trạng hiện tại, cậu liền bắt tay vào công việc. Đúng như chị cậu nói, cậu thật sự rất được việc nha. Chỉ trong buổi chiều cậu đã làm nốt hết tất cả rắc rối. Cậu bây giờ mắt thì mờ, tay thì mỏi, bụng thì đói, cả người đều mềm nhũng và mệt mỏi. Nhắm mắt nghỉ ngơi một chút lấy lại tinh thần, dự là sẽ đi kiếm gì đó lót dạ thì chị cậu bước vào.

Wao....lợi hại. Thật không gì làm khó được thiếu gia nhà ta nha. Nè, thưởng cho em". Cô đưa cho cậu một bịch đồ ăn, trong đó toàn những món cậu thích.

Chị cậu nhìn từng tập hồ sơ đã được xếp ngay ngắn và phân chia thì biết ngay cậu đã hoàn thành. Năng lực của cậu đúng là không thể xem thường, cô nghĩ có phải nội thật sự chọn đúng người? Cậu quả là rất tài, một người học không đúng chuyên ngành mà chỉ được chỉ dạy từ bé mà có thể làm biết bao chuyện trong một thời gian ngắn đến thế. Ngay cả cô dù đã có bằng MBA nhưng cũng không có khả năng làm được điều này. Có phải ô không nên mơ mộng tới YS vì cậu là người xứng đáng có được nó hơn.

"Đây là....."

"Là chị đặc biệt làm cho em đó, mau ăn đi cho nóng".

"Woa...chị là số một"