Chương 2

"Đổi cốc đi. Nhỏ như thế chỉ có thể uống một ngụm à? Dùng cái này đi." Lưu Khản đặt mạnh chiếc cốc rỗng lên mặt bàn.

"Này.... Lỡ như..." Người rót rượu cũng có chút do dự, nhưng sau khi Lưu Khản liếc mắt nhìn hắn, liền vội vàng rót rượu.

Cát Ca hai tay run rẩy cầm chiếc cốc, vừa định nhấp một ngụm thì có một người đàn ông từ hành lang bên ngoài đi vào, anh đẩy cửa bước vào. Phía sau là hai người đàn ông cường tráng đeo tai nghe, nhìn giống như vệ sĩ.

Những người xung quanh dần dần im lặng, lén lút liếc nhìn người đàn ông cao lớn đẹp trai đang đi phía trước.

"Túc ca?" Người gọi không ai khác chính là Lưu Khản. Lúc này mọi người càng thêm kinh ngạc, vị thiếu gia này cho dù ngươi thân với hắn nhưng hắn sẽ không bao giờ kêu ngươi một tiếng anh trai.

" Ngươi chơi cũng thật náo nhiệt. " .Vương Túc liếc nhìn xung quanh, anh không thích những nơi ồn ào, ở đây nhiều người như vậy, anh cảm thấy phiền chán. Nếu không phải là sinh nhật của Lưu Khản, đúng ra anh sẽ không tới nơi như này.

"Đi dọn phòng đi." Lưu Khản đẩy vai trợ lý, người nọ lập tức đứng dậy đi ra ngoài chỉ đạo nhân viên.

Lưu Khản không để ý đến những người khác trong phòng, đứng dậy đi đến trước mặt Vương Túc: “Anh em chúng ta ra ngoài chơi?”

"Em vốn tưởng anh sẽ không đến, không ngờ anh thật sự đến sinh nhật em?" Lưu Khản đẩy ly nước vào trong tầm tay Vương Túc. Hắn quen biết Vương Túc đã mấy năm, biết thói quen sinh hoạt của người đàn ông này có thể nói rất khắc khổ, còn không uống rượu.

Vương Túc cầm chiếc cốc lên uống một ngụm, đồng thời ném một vật gì đó qua, Lưu Khản bắt được, là một chiếc chìa khóa xe.

"Chết tiệt, nó là chiếc xe mà em đã để mắt tới trước đây phải không? Có thật là cái đó không?"

Vương Túc gật đầu: “Sau này đừng có la hét trước mặt anh nữa.”

"Anh Tô, anh là anh ruột của em. Không, anh là cha ruột thân yêu của em, yêu anh muốn chết. " Lưu Khản là một phú nhị đại, có rất nhiều sở thích, đặc biệt là thích chơi xe, nhưng có một số loại mà hắn có tiền cũng không mua được, hắn đã thèm muốn chiếc này từ lâu.

"Quà cũng đưa rồi, anh đi trước." Vương Túc đặt cốc xuống, muốn quay về, hiện tại đã gần 10 giờ, anh trở về tắm rửa xong vừa vặn có thể đi ngủ lúc 11 giờ.

"Đừng vậy, chúng ta nói chuyện một lát." Lưu Khản nào không biết xấu hổ để người đi ngay, tự mình rót cho anh một ly nước.

"Em nghe mẹ nói-"

"Ai là mẹ của ?" Vương Túc cau mày cắt ngang.

"Không phải, dì Lục của em, ây da, dì lục của em, là dì Lục của em. " Lưu Khản vội vàng sửa miệng.

“Không phải, dì Lục luôn thúc giục anh tìm đối tượng sao? Dì ấy rất muốn có cháu trai, anh cũng không có ý kiến

gì sao? Túc ca, anh đã 30 tuổi, nếu không để em trai tìm cho anh vài người nhé? " Lưu Khản nháy mắt với anh.

"Vẫn là cái tiêu chuẩn đó à? Lại là người mẫu hay minh tinh? " Vương Túc cười nhạo một tiếng.

"Anh là muốn tìm vợ chứ không phải tìm tình nhân, điều này em vẫn còn hiểu được. "Lưu Khản trừng mắt, tỏ vẻ chính mình rất đáng tin cậy.

Túc ca của hắn cái gì cũng giỏi, nhưng vẫn không có ai bên cạnh, Lưu Khản trước kia cho rằng do thói ở sạch của người này hơn nữa mắt nhìn cũng quá cao, nên không tìm được người mình thích. Nhưng sau một thời gian dài, cộng với một số thói quen của mình, Lưu Khản bắt đầu nghi ngờ rằng anh trai mình có thể... Uyển chuyển mà nói, bị lãnh cảm.

"Anh, em muốn hỏi anh một chuyện." Lưu Khản biểu tình trông như đang đối mặt với kẻ địch, "Anh có phải hay không...... Phương diện kia không lên được? "

Nước Vương Túc vừa uống được một ngụm lại phun ra, Lưu Khản nhanh chóng tránh được.

"Cậu đang lung tung nói cái gì?" Câu hỏi này khiến Vương Túc nói thô bạo.

Lưu Khản vươn ngón tay gãi mặt: “Vậy thì anh cũng quá thanh tâm quả dục đi, không uống rượu, không tìm đối tượng, thậm chí còn không có hứng thú với ô tô.” Mỗi ngày còn tuân theo lịch trình làm việc nghỉ ngơi, giống như một ông già.

“Dưa vẹo táo nứt, không nhấc nổi hứng thú. ” Vương Túc nhấp một ngụm nước để che đi vẻ ngượng ngùng khó hiểu của mình.

"Anh trước đó về phương diện kia phải có du͙© vọиɠ, mới có thể cho em... Không phải, cho dì Lục của em ôm cháu trai. Em khuyên anh nên bắt đầu bằng việc xem phim." Lưu Khản xoa tay hầm hè, nói phải thu thập tất cả những bộ phim khiêu da^ʍ chất lượng cao trong bộ sưu tập của mình đưa cho Vương Túc.

Vương Túc không muốn nghe người này bậy bạ, trừng mắt nhìn hắn rồi đứng dậy rời đi, trước khi rời đi còn nói với hắn rằng xe đạt ở trong gara.

"Tiên sinh, ngài có muốn trực tiếp về biệt thự không?" Tài xế mở cửa sau hỏi Vương Túc.

Anh không đáp lời , cũng không ngồi vào trong xe, bởi vì nhìn thấy người quen, Vương Túc giơ tay chào hỏi: "Như thế nào? Tới đón em trai à? "

"Em ấy hẳn là không muốn gặp tôi." Lưu Tuần nói.

Vậy là vẫn muốn đón em trai đi. Vương Túc cười nói: "Đúng vậy, Lưu Khản sợ là xem không vừa mắt nổi khuôn mặt tảng băng trôi này của cậu, hai người vốn không cùng đường. "

Đôi khi anh tự hỏi làm sao một người thông minh như Lưu Tuần lại có một đứa em trai ngốc nghếch như vậy.

Nghe được lời này Lưu Tuần nhíu mày, hiển nhiên là không vui: “Vậy sao em ấy có thể cùng chơi với cậu?” Giọng điệu của hắn hiếm khi mang chút gai góc dị thường.

Cả hai bằng tuổi nhau và có nhiều mối liên hệ trong công việc kinh doanh của gia tộc cho nên khá quý trọng nhau. Nhưng Vương Túc đôi khi cảm thấy người này rất kỳ quái, mỗi lần nhắc đến Lưu Khản đều có chút lo lắng.

"Sao không nói cho Lưu Khản biết chiếc xe đó là của cậu? Như vậy nói không chừng em ấy liền gọi cậu là anh trai. " Vương Túc có chút khó hiểu, thực sự không hiểu được mối quan hệ giữa hai anh em bọn họ.

Chiếc xe kia anh chỉ giúp Lưu Tuần đưa lại, dù sao anh cũng không thừa nhận với Lưu Khản rằng xe là mình mua. Vương Túc có rất nhiều tiền, nhưng cũng không có khả năng đưa cho Lưu Khản một chiếc xe như vậy, tiểu tử kia rất ham chơi xe, hắn không có rảnh rỗi.

Ai biết Lưu Tuần nghe được lời hắn nói sắc mặt càng đen tối hơn, sau đó lên xe yêu cầu tài xế lái đi.

Bệnh tâm thần, Vương Túc mắng một câu trong đầu, sau đó lại niệm hai câu a di đà phật.



Ngày hôm sau, Lưu Khản thật sự chạy tới tập đoàn Vương Thị đưa cho Vương Túc cái ổ cứng, nói bên trong chứa toàn phim cấm trân quý của cậu ta, Vương Tức quả thật bị chọc giận đến tức cười, thật muốn kêu bảo vệ đem hắn từ trên này ném xuống, anh cảm thấy đối với huynh đệ Lưu gia này đều thật chán ghét.

Thật sự không thể xé rách mặt với Lưu Tuần, rốt cuộc hai nhà bọn họ còn trông cậy vào đối phương kiếm tiền, Vương Túc ở trong lòng âm thầm suy xét có nên đem Lưu Khản kéo xuống hay không.

Trước khi bị đuổi đi, Lưu Khản còn vuốt lương tâm bảo đảm, các cô gái trong những bộ phim khiêu da^ʍ này đều đẹp, thở rất hay, tuyệt đối sẽ thoải mái.

Vương Túc không để trong lòng mà tiếp tục làm việc, nhưng một lúc sau, anh nhớ đến lời thúc giục kết hôn của mẹ già, tuy anh không thừa nhận nhưng dường như khía cạnh xác thực có chút vấn đề, việc xuất tinh thì không thành vấn đề, nhưng chính là không thể nào kí©h thí©ɧ ham muốn tìиɧ ɖu͙©, trước kia cũng xem qua một ít bộ phim khiêu da^ʍ, nhưng tổng thể thì không có cảm giác.

Anh thử đeo tai nghe, mở mấy đoạn video, trực tiếp kéo đến phân đoạn đi vào trọng điểm, trong vòng vài giây, Vương Tức cảm thấy một cỗ ghê tởm về mặt thể chất, gần như muốn chọc vào mắt mình, này mẹ nó đã gọi là dáng người đẹp, thở hay? Kêu đến khó nghe không nói, chỉ cần nhìn vào khuôn mặt và cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ này một lần đều khiến người ta giảm thọ

Vương Túc sắc mặt không có biểu tình gì, phá hủy ổ cứng.



Lưu Khản niệm tình Túc ca tặng xe cho hắn, trong một tuần liền cực kỳ nhiệt tình giúp Vương Túc giải quyết vấn đề lãnh cảm, hắn nghiêm túc suy xét một chút, cảm thấy Túc ca khả năng không thích kiểu quan hệ tìиɧ ɖu͙© trực tiếp lộ liễu như trong phim khiêu da^ʍ, Túc ca của hắn hẳn là người nội liễm, thế là đề nghị Vương Túc lên một nền tảng nào đó để xem chương trình phát sóng trực tiếp và video của một số tỷ tỷ xinh đẹp.

Lưu Khản: Túc ca, anh tìm theo mức độ nổi tiếng, có một số thứ có thể giúp anh ngủ nha, khiến anh thở dốc a, làm chút việc ngoài lề, hẳn là phù hợp với thẩm mỹ của anh.

Vương Túc nhìn một đám dùng bộ lọc để làm thon gọn khuôn mặt đến cực điểm, còn dùng máy đổi giọng, ai biết là nam hay nữ, quả thực hắn chỉ muốn đập Lưu Khản. Thời gian của hắn trị giá bao nhiêu tiền? Để có thể dùng tiền xem livestream khiêu da^ʍ vừa thủ da^ʍ sao?

Lưu Khản: / Nhảy video chuyển link/ Video này không tồi, rất đứng đắn.

Vương Túc trực tiếp kéo chặn hắn.



Trước khi đi ngủ, Vương Túc uống một ly sữa bò, đánh răng chuẩn bị đi ngủ, trong lúc lơ đãng vô tình bấm vào ảnh đại diện của Lưu Khản, nhìn thấy hắn bị kéo đen.

Trên trang bìa không thấy khuôn mặt, đó là một người mặc toàn màu đen, bộ ngực rất lớn, làn da đặc biệt trắng, cũng không biết đã thêm bao nhiêu bộ lọc, tuy nghĩ như vậy nhưng Vương Túc không thể khống chế được vẫn click mở nó. Hắn kỳ thực không muốn thừa nhận, thoạt nhìn, chiếc cổ và cánh tay lộ ra ngoài của người trong bức ảnh này khiến tim hắn nhảy dựng.

Sau khi bấm vào, Vương Túc liền đánh vỡ thói quen đi ngủ đúng giờ vào lúc 11 giờ trong nhiều năm, hắn liên tục kéo thanh tiến trình lặp đi lặp lại của đoạn video dài 20 phút này lên cho đến 12 giờ.

Đứng đắn? Đứng đắn cái rắm! Quả thực da^ʍ đến không chịu được. Vương Túc đeo tai nghe lên, nhắm mắt lại, người trong video giờ phút này như đang vuốt ve lưng hắn, đồng thời ở bên tai hắn nhẹ nhàng thở vào, hắn thậm chí cảm thấy chính mình cảm nhận được hơi ấm trong hơi thở của người đó.

Vương Túc một đem không ngủ, thức cả đêm để xem hết video của blogger này. Video hẳn là không có bộ lọc, y thường xuyên mặc một số đồ gợi cảm nhưng không hở hang, nội y hơi bảo thủ một chút. Ánh sáng và bố cục nền của video rất cẩn thận, mang lại cảm giác rất gợϊ ȶìиᏂ.

Y gần như không nói chuyện trong video, thỉnh thoảng thở vài tiếng, tập trung hơn vào việc tạo ra âm thanh, nhưng giơ tay nhấc chân đều dâʍ đãиɠ, khiến Vương Túc nằm ở trên giường cứng rồi