Cùng lúc đó, một cô gái mặt tròn, đeo một cái kính gọng to, trông rất bình thường đột nhiên nhặt được một tờ vé số bị người khác vứt.
Cô tên Cát Tích Nho, hôm nay tâm trạng cô rất tệ, gia đình trọng nam khinh nữ, luôn cảm thấy đầu tư cho con gái đến đại học chỉ là lãng phí, ra trường rồi cũng là người nhà khác, thường ngày còn không cho cô tiền sinh hoạt, lần này thậm chí cắt luôn cả học phí.
Vừa rồi cô thấy một nhóm người bắt nạt một cậu nhỏ trên mạng, cô không nhịn được, bên trong vẻ ngoài hiền lành là trái tim nóng nảy, mắng cả nhóm người đó.
Thấy cậu nhỏ để lại lời nhắn cho mình, cô không hiểu sao đi ra khỏi cổng trường, ra ngoài hít thở không khí.
Không ngờ, lại nhặt được vé số!
Có khi nào, thực sự trúng số chăng?
Ý nghĩ vừa nảy ra, Cát Tích Nho tự cười mình, làm sao có chuyện trùng hợp như vậy?
Nhưng biết đâu được?
Cát Tích Nho vẫn lấy hết can đảm, mang vé số vào trung tâm xổ số cách đó hơn một trăm mét.
"Chúc mừng cô gái! Cô trúng ba nghìn đồng!" Khi ông bán vé số nói câu đó, Cát Tích Nho cảm thấy, chẳng lẽ mình thực sự gặp được mèo chiêu tài.
Cát Tích Nho lãnh tiền xong, vội vàng đăng nhập vào phòng theo số phòng nhớ được, phát hiện livestream vẫn chưa kết thúc.
“Tiếp theo, tôi dạy các bạn dùng tôm và trứng làm một món ăn, chúng ta nghèo khổ, không có nhiều dụng cụ, làm ra sẽ không đẹp mắt lắm, nhưng không sao, dù sao cũng không phải trứng nghiêm túc, chúng ta làm món tôm kéo trứng không nghiêm túc.”
Trên màn hình, giọng nói dịu dàng của một chàng trai trông rất đẹp nhắm mắt lại cười nói: "Nhiều tôm kéo một quả trứng, tôm bậy bạ kéo trứng, hiểu chưa."
Nhìn đôi mắt trong veo không chút tạp chất của Nhan Nhiễm, Cát Tích Nho đột nhiên muốn khóc, có một cảm giác như bản thân đang nằm mơ , đôi mắt này, có thể chiếu sáng cả thế giới của cô.
…
Về đến nhà, Nhan Nhiễm đưa nửa rổ tôm cho Vương Nhất Minh: "Anh rửa sạch chỗ tôm này, lấy chỉ tôm ra, ngắt đầu bỏ, xong rồi, dùng dao gạch một đường ngay lưng."
Vương Nhất Minh cố định camera, cầm đĩa tôm hỏi đầy ý xấu: "Tôm để làm tôm kéo trứng phải xử lý tàn nhẫn thế này à? Nhổ ruột, còn bị chém một nhát."
Nhan Nhiễm gật đầu, nghiêm túc nói: "Tôm kéo trứng đều như vậy."
Bình luận bắt đầu hả hê : Đó là kết cục của tôm kéo trứng!
Hả? Từ nãy đến giờ yên ắng thế, đâu hết lũ chửi đổng rồi?
Lũ chửi đổng trồng cây chuối đi vệ sinh rồi ~
Đến giờ trưa rồi, phải dùng rốn ăn cơm.
Không, có lẽ đã đi cắm hành vào cúc hoa rồi.
Trời ơi, Tiểu Minh vốn là người như vậy à, thật không ngờ!
Tôi có vẻ cũng phát hiện ra điều gì đó!
...
Vương Nhất Minh đang lấy chỉ tôm liếc qua màn hình, không hiểu nguyên do, anh là người như vậy à? Anh cũng học theo người khác thôi, cắm hành vào cúc hoa là chửi thề à?
Trong khi Vương Nhất Minh xử lý tôm sạch sẽ theo yêu cầu của Nhan Nhiễm thì Nhan Nhiễm đã làm sạch cá và ngâm trong sốt ướp xong.
Nhan Nhiễm liếc nhìn camera, khóe miệng hơi nhếch lên, cười tủm tỉm nói: "Tôm bậy bạ kéo trứng rất đơn giản, đun nóng nồi, đổ dầu, xếp tôm sát vào nhau thành hình tròn, đợi tôm chín tám phần thì đập một quả trứng lên, phải làm cho mỗi đầu tôm đều dính trứng, chiên chín, như vậy tất cả tôm đều kéo một quả trứng, rồi rắc thêm muối tiêu lên, bày ra đĩa."
Nhan Nhiễm nhanh chóng làm xong rồi đưa đĩa tôm kéo trứng cho Vương Nhất Minh: "Đĩa này cho anh ăn."
Vương Nhất Minh nghi ngờ không yên, nhìn đĩa tôm liền nghi ngờ Nhan Nhiễm hạ độc mình: "Thật hay giả vậy?"
Trước kia anh chỉ được ăn đuôi cá thôi mà, bây giờ cho anh ăn tôm à?
Nhan Nhiễm đặt đĩa lên bàn, lý do rất đầy đủ: "Món này làm không tinh tế lắm, tôi không ăn."
Vương Nhất Minh: "..."
Nhan Nhiễm đã chuẩn bị món cá, vừa rửa sạch nội tạng, bỏ màng đen, cắt đầu và đuôi cá, cũng lột hết gân hai bên. Bây giờ bắt đầu thái miếng, mỗi miếng khoảng bảy đến tám milimét, xếp trên đĩa từng miếng giống như tác phẩm nghệ thuật.
Nhan Nhiễm lại đem cà rốt cắt thành hình thoi, thái ớt chuông đỏ thành những vòng mỏng, hành tây và gừng thì mang đi thái sợi, đặt lên thân cá, trông giống như đuôi công đang mở rộng, sống động như thật.
Nhan Nhiễm lại thêm chút gia vị, cho cá vào nồi để hấp, Vương Nhất Minh vừa gặm tôm vừa nhìn cá trong nồi, quả nhiên... của mình thua xa về tính tinh tế.
"Thực ra cũng ngon mà." Vương Nhất Minh tự an ủi mình trước camera: "Ngon là được rồi, đẹp có ích gì? Cũng chẳng phải đang tìm bạn gái."
Bình luận đều quăng đậu hủ vào anh, bảo anh tránh ra, đừng che mất màn hình!
Vương Nhất Minh: "..."
cảm giác bị thiếu tình thương rồi.
Khi món "Khổng tước xòe đuôi" đang hấp thì Nhan Nhiễm lại lấy hai quả dưa chuột tươi, cắt thành những đoạn bằng nhau, dùng dao nhỏ lấy bỏ ruột, từng đoạn một xếp ngay ngắn, từ xa trông giống như vài khúc tre. Lại lấy phần dưa chuột còn lại thái mỏng giống hình lá tre, xếp bên cạnh dưa chuột.
Phần cà rốt còn lại, hạt ngô đều cho vào đĩa, lại lấy trong tủ lạnh một miếng thịt bò nhỏ, thái nhuyễn rồi trộn với cà rốt và hạt ngô, dùng muỗng múc vào bụng dưa chuột.
Đỏ, vàng, xanh ngọc, khiến người khác thèm chảy cả nước miếng.
Nhan Nhiễm đặt đĩa trước ống kính, cười nói: "Tre xanh báo xuân hoàn thành, như vậy không lãng phí rau củ còn lại, ăn cá xong ăn món này, giải ngấy."
Món ăn này khiến bình luận trong phòng sôi sục: Tôi đói quá!
Đến giờ trưa rồi! Tôi phải ăn cơm!
Nhìn đã thấy ngon miệng rồi, tôi muốn ăn quá!
Không chịu được nữa, phải gọi đồ ăn nhanh rồi.
A ha ha ha sao tôi lại vào xem livestream này, tôi đói quá!
Bây giờ không ăn được gì nữa cả, chỉ muốn ăn món tre xanh báo xuân!
Mẹ ơi, sao con lại xem livestream này vào giờ ăn trưa, thật là tra tấn bản thân mà QAQ