Chương 20

Sau giờ ngọ, Tần Tấn Lê đã biến thành người, lười nhác nằm trên ghế sofa xem điện thoại, hai chân dài gác lên tay vịn, có cảm giác không biết để đâu cho hợp.

Nhan Nhiễm cảm nhận được linh lực đậm đặc xung quanh lão đại, cười tủm tỉm lại gần: "Lão đại, muốn mát-xa không?"

Tần Tấn Lê lạnh lùng nói: "Tôi không nhận đồ đệ."

Nhan Nhiễm đi vòng qua phía sau ghế sofa, cúi người trên thành ghế cười tươi hỏi: "Vậy tôi làm đồ đệ anh nhé?"

"Không nhận." Tần Tấn Lê lạnh nhạt từ chối, vật ngoài thân quá rắc rối, anh vốn rất ghét phiền phức.

Nhan Nhiễm cũng không thất vọng, chuyện này không thể ép buộc, hai tay chống cằm, thỉnh thoảng nuốt nước bọt, nghiêm túc nói: "Tôi gọi anh là anh Cá nhé, chứ gọi tiền bối người khác nghe thấy sẽ khó giải thích, anh vẫn là lão đại."

Tần Tấn Lê đã biết con mèo nhỏ này hay meo meo, trong đầu có lẽ đang nghĩ đến việc đem anh làm thành món gì, anh cũng không thể tính toán gì với một con yêu tinh nhỏ còn chưa bằng số tuổi lẻ của anh, có ý đồ xấu nhưng không dám thực hiện, nên cũng không phản bác lại. Anh giơ một ngón tay ra, vuốt vuốt tóc Nhan Nhiễm, thấy cảm giác sai sai, chọc chọc cậu: "Biến về hình mèo."

Nhan Nhiễm còn tưởng lão đại sẽ chỉ dạy cho mình, vâng lời biến về hình dạng thật, một con mèo nhỏ màu vàng rực rỡ, chỉ bằng bàn tay người trưởng thành, lông dài, mặt tròn vo, chỉ có chỏm lông giữa mày là màu trắng, tạo thành một phù văn chưa thành hình, nhìn chung, giống một quả bóng lông vàng xù xù. Đôi mắt to tròn lung linh, xung quanh con ngươi có viền vàng, khiến đôi mắt càng có vẻ thuần khiết, đáng yêu không thể tả.

Ban đầu mặt Tần Tấn Lê vô cảm, nhìn thấy phù văn chưa hoàn thiện giữa lông mày cậu, đuôi lông mày khẽ nhướn lên, giọng điệu lạnh lùng lại có vài phần ngạc nhiên: "Mèo chiêu tài?"

"Ừ, ông nội bảo tôi là mèo chiêu tài, tiền bạc thích tôi, nhưng mà!" Nhan Nhiễm oán giận cào cào ghế sofa: "Lúc tôi biến thành thành yêu tinh lại ra hình dạng này, đã mấy chục năm rồi, vẫn không thay đổi! Chẳng lẽ giống loài của tôi vốn không lớn à?!"

Tần Tấn Lê theo động tác của cậu, ánh mắt rơi xuống cái móng vuốt nhỏ, móng vuốt mèo con tròn trịa, mềm mềm, thoạt nhìn sờ rất tốt. Yêu tinh thường tùy tâm sở dục, thường không kiềm chế bản thân khi muốn làm gì, vậy nên, lần đầu tiên Nhan Nhiễm bị một con cá vuốt ve móng vuốt.

Tần Tấn Lê nắm lấy móng vuốt của Nhan Nhiễm rồi nhấc cậu lên, đặt Nhan Nhiễm lên vai mình, nhắc cậu: "Bóp đi."

Nhan Nhiễm sững sờ, nếu cậu không hiểu nhầm thì lão đại bảo cậu mát-xa kiểu này à? Cậu đành dùng hai chân trước giẫm lên vai lão đại, nghĩ thầm lão đại cũng nhàm chán thật, giẫm như vậy có tác dụng gì?

Nhìn động tác vụng về của cậu, Tần Tấn Lê thấy con mèo yêu này khá thú vị, đã hơn một ngàn năm anh không có sinh ra ý tưởng như vậy, lại cảm thấy một con tiểu yêu thú vị. Không biết có phải ảo giác của mình không, Tần Tấn Lê muốn xem, con mèo có vận mệnh giống mình, được trời cao ưu ái, cuối cùng có thể tu luyện đến trình độ nào, sau này có còn khiến anh cảm thấy hứng thú nữa không. Vì vậy, anh có ý định chỉ dạy cho Nhan Nhiễm: "Mèo chiêu tài, khác với yêu tinh bình thường, cần rất nhiều linh khí tự nhiên."

Nhan Nhiễm vội gật đầu, đúng vậy, bây giờ linh khí trong nhân gian vốn đã yếu, cậu còn cần nhiều như vậy, lão đại cho cậu năm mươi năm linh lực, cũng chỉ làm màu lông của cậu vàng hơn một chút, vẫn không lớn lên được. Cậu muốn nhanh chóng trưởng thành như yêu tinh bình thường, không muốn mãi trẻ con thế này.

Hai chân nhỏ giẫm rồi lại giẫm, những cái bàn chân mềm mềm đạp lên vai, Tần Tấn Lê được bóp đến thoải mái, dùng ngón tay ấn ấn phù văn giữa lông mày Nhan Nhiễm: "Sao không mở rộng cái ao cá, làm cái ao cá lớn nhất, muốn ăn cá gì thì có cá đó. "

"Hả?" Nhan Nhiễm không hiểu tu luyện liên quan gì đến ăn cá?

"Chỉ khi làm lớn việc trước mắt, mới có thể phát hiện thế giới này rộng lớn đến mức nào, trên con đường tu luyện dài dằng dặc, tại sao không tìm một cách tu luyện khiến bản thân vui vẻ?" Giọng Tần Tấn Lê rất nhẹ, vài câu ngắn gọn khiến Nhan Nhiễm được khai sáng.

Đúng vậy, cậu có thể tìm con đường tu luyện mà mình thích, tính mèo vốn nhàn tản, không thích bị ràng buộc, cậu tất nhiên cũng không muốn bị người khác quản. Thế giới rộng lớn như vậy, cậu nhất định có thể tìm được con đường vừa ăn cá vừa tu luyện.

Nhan Nhiễm vui vẻ giẫm vai cho Tần Tấn Lê: "Từ hôm nay, tôi có một giấc mơ lớn, tôi muốn sở hữu cái ao cá lớn nhất thế giới! Thu hút nhiều nhiều fan nhất! Trở thành con mèo số một Hoa Hạ!"

Khóe miệng Tần Tấn Lê hơi giật giật, có vẻ muốn cười.

Nhan Nhiễm cảm thấy mình thật may mắn, ông nội nói nhiều đại yêu có tính tình kỳ quái, thời đại trước sống không yên ổn, yêu tinh thường xuyên tranh giành địa bàn, còn có yêu tinh ăn thịt người thành thói, bảo cậu cẩn thận một chút, xem ra lão đại không phải loại yêu đó. Cậu cảm kích hỏi: "Đến lúc đó, anh vẫn đến ăn cá do tôi làm chứ?"

Tần Tấn Lê không muốn trả lời, ai biết đến lúc đó, con yêu tinh nhỏ này còn giữ được tấm lòng ban đầu không, ăn hay không ăn, cũng chẳng có ý nghĩa gì?

Đôi mắt mèo của Nhan Nhiễm, cậu dùng ánh mắt ngưỡng mộ, mơ ước nhìn đại yêu trước mặt đã chỉ điểm về con đường tương lai cho mình, trong lòng đầy chờ mong.

Tần Tấn Lê bị ánh mắt như vậy nhìn, không hiểu sao lại trả lời một câu: "Ăn."