Chương 12

Cùng lúc đó, bên kia đại dương trong một trạng viên tư nhân, một người đàn ông cao to đang lười biếng dựa vào bể bơi, ngửa đầu, nhắm mắt. Mái tóc đen ướt sũng dán trên mặt, giọt nước lặng lẽ lăn dài trên gò má lạnh lùng, anh dường như không hề hay biết.

Anh ngồi dưới nước, như đang ngủ vậy, linh khí xung quanh lại như có ý thức, tự động chui vào cơ thể anh.

Điều khiến người ta kinh ngạc nhất là ngay cả linh lực tiềm ẩn trong ánh nắng mặt trời cũng ngoan ngoãn chui vào cơ thể anh. Tất cả yêu tinh đều biết, linh lực ẩn chứa trong ánh sáng mặt trời là loại chí cương chí liệt, đại yêu tu luyện chưa tới ba nghìn năm không dám hấp thụ trực tiếp, nếu không kinh mạch sẽ bị đốt cháy, tổn thương yêu hồn. Còn quỷ quái chỉ cần chạm nhẹ cũng đủ hồn phi phách tán. Nhưng đến chỗ anh thì hoàn toàn không kiêng kị.

Chàng trai trẻ mặc đồ quản gia châu Á tiến lại gần, cung kính nói: "Thưa ngài, máy bay riêng về nước đã sắp xếp xong, khởi hành lúc mười hai giờ trưa ngày mai."

Người đàn ông từ từ mở mắt, lộ ra đôi tròng mắt màu trà, lãnh đạm, vô tình, bình lặng không gợn sóng, rất khó tưởng tượng, có thứ gì có thể khiến ánh mắt này nảy sinh cảm xúc dao động.

Anh rũ mắt, môi mỏng khẽ mở, nhẹ nhàng nói ba chữ: "Núi Vân Lương."



Cỏ mèo sau ba ngày thì mọc lên, nhô ra khỏi mặt đất khoảng năm cm. Vài chú mèo con ngồi bên cạnh, duỗi vuốt nhỏ thử chạm vào, thấy không nguy hiểm liền cúi đầu, tò mò ngửi thử.

Nhan Nhiễm đứng ở cửa, dựa khung cửa ngáp một cái, lười nhác vẫy vẫy tay với vài chú mèo con: "Có thể ăn được, cứ ăn đi!"

Một chú mèo cam lập tức nhịn không được, cắn thử một miếng.

Ngon hay không, nếm thử mới biết, mèo cam không sợ!

Thím Vương tới dọn dẹp nhà cửa thì thấy lạ: "Mèo này thật sự ăn cỏ à, sao thím nhìn cỏ này hơi quen nhỉ?"

Nhan Nhiễm cười nói: "Chính là hạt lúa mì, tất cả loại cỏ mèo thích ăn đều gọi là cỏ mèo, lúa mì hay đại mạch đều được."

Thím Vương giặt sạch giẻ lau, chuẩn bị lau sàn nhà một lượt, tay không ngừng làm việc, quay đầu lại cười hỏi: "Ăn cái này có tác dụng gì chứ? Thím biết mèo thích ăn cá, có câu nói mèo ăn cá, chó ăn thịt, Ultraman đánh quái vật, đó là bản năng, sao mèo lại thích ăn cỏ?"

Nhan Nhiễm tốt tính giải thích cho thím Vương: "Mèo thích sạch sẽ, lông bẩn sẽ tự liếʍ sạch, đồng thời nuốt cả lông vào bụng, tạo thành cục lông gây tắc ruột, lúc này ăn thức ăn giàu chất xơ có thể giúp mèo ói ra cục lông trong dạ dày. Tóm lại có rất nhiều lợi ích, chỉ là hương vị không ngon lắm."

Cậu nhớ hồi còn nhỏ, ghét cỏ mèo không ăn được, ông nội nghiền nát cỏ mèo, trộn với thịt cá băm, làm thành cá viên. Chậc, tự nhiên muốn ăn cá viên, nhưng vẫn nhớ người làm cá viên cho cậu hơn.

Thím Vương kinh ngạc nhìn ra ngoài một lần nữa: "Có nhiều chỗ tốt vậy à! Ủa? Sao mới ba ngày mầm lúa mì đã mọc nhiều thế?"

Nhan Nhiễm tự tin nói: "Là do cháu chăm sóc tương đối tốt."

Vương Nhất Minh vừa đi tới cửa liền sửa lại: "Phải là tôi chăm sóc tốt chứ, mỗi ngày tưới nước đều là tôi cơ mà."

Nhan Nhiễm lại ngáp một cái, mắt mèo nhíu lại, liếc mắt nhắc nhở người dọn phân đừng quên vị trí của anh ta.

Gọi là người dọn phân, là phải hầu hạ tốt sinh hoạt hàng ngày của chủ nhân, những chuyện mà chủ nhân không muốn làm thì người dọn phân phải làm thay. Đổi lại, chủ nhân cũng sẽ đem người dọn phân nạp vào phạm vi địa bàn của mình, chỉ có chính mình mới có thể khi dễ. Còn cái khác mặc kệ là có lông hay không lông, nhiều chân ít chân, mọc cánh, có giáp xác hay là mang vỏ, đều không thể khi dễ người đó.

Nghĩ đến đây, Nhan Nhiễm đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, vì sao nhà bọn họ tìm người dọn phân, lại tìm con người có tuổi thọ ngắn ngủi như vậy?

Suy nghĩ này vừa xuất hiện, đã bị Vương Nhất Minh cắt đứt: “Ông chủ, khi nào chúng ta lại livestream?”

Hiện tại Vương Nhất Minh đã mê kiếm tiền trên livestream, đáng tiếc thuộc tính của Nhan Nhiễm là mèo, cũng không thể vào mỗi buổi sáng giống với loài người, bò dậy làm việc ăn cơm, có đôi khi cậu sẽ ngủ cả ngày, cơm cũng không ăn. Vương Nhất Minh và thím Vương đều đem cậu trở thành đứa trẻ to xác không có người nhà quản thúc nên sinh hoạt làm việc hỗn loạn, nói mấy lần Nhan Nhiễm cũng không nghe, nên cũng hết cách với cậu.

Nhan Nhiễm dựa vào khung cửa, lười biếng trượt chân xuống, ngồi xổm trên mặt đất lại ngáp một cái, nhìn kiểu gì cũng giống một con mèo thiếu ngủ, không có sức sống: “Không đi, hàng của tôi giao tới rồi, tôi muốn trồng bạc hà mèo.”

Hai ngày này không biết vì cái gì, cậu cảm nhận được một loại linh lực mới, ít đến mức khó mà cảm nhận được, chính là hiện tại linh khí loãng, chân muỗi gầy cũng là thịt, vì để thoát ly khỏi hình dạng mèo con, hai ngày này cậu đều vội vàng hấp thu linh khí, cũng chưa được ngủ ngon.

Đáng tiếc, hấp thu được rất ít. Cậu hiện tại rất cần một tiền bối dày dặn kinh nghiệm, để hỏi một chút về loại linh khí này là từ đâu có, nhưng mà đại yêu đâu có dễ tìm.